Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3552




Hắn ta vừa đánh ra chiêu này, toàn bộ quảng trường bắt đầu náo động, thậm chí rất nhiều thiên tài trên Đạo Đài còn không thể đứng vững, sắc mặt liên tục thay đổi.

Dù đã có tin đồn từ lâu rằng mỗi người trong Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Lon đều nắm giữ võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, nhưng đến bây giờ mới thật sự chứng kiến tận mắt. Chỉ nhìn con dấu trong bàn tay cổ xưa khổng lồ kia từ xa cũng cảm thấy linh hồn như sắp đóng băng.

Cảm giác lạnh lẽo vô tận càn quét thiên địa, tất cả mọi người đều vô thức điều động chân nguyên để chống chội với nó.

Dù không nhằm vào họ, chỉ là dư âm mà thôi, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy không thể chịu đựng được.

“Hắc Dực Ma Hổ Quyền!”

Trong thiên địa lại vang lên tiếng gào thét, Triệu Kỳ trong ba người chợt ngửa mặt lên trời quát to. Chân nguyên màu đen dao động trong tứ đại khí hải, trong chân nguyên chứa đựng sát khí khiến người khác sợ hãi, một con ma hổ có đôi cánh đen bắt đầu thành hình sau lưng gã ta.

Vụt!

Vào khoảnh khắc năm ngón tay gã ta nắm chặt lại, trong con ngươi Song Dực Ma Hổ có hai đường ma quang màu đen xuất hiện, xuyên thủng bầu trời.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hư không nổ tung, trong không khí liên tục vang lên tiếng nổ, hổ gầm như sấm.Một chuỗi tiếng nổ chấn động bên tai mọi người, rất nhiều người không thể chịu được, chỉ cảm thấy tim mình không nhịn được đập thình thịch, phun ra một ngụm máu tươi.

Thậm chí có những người thực lực yếu hơn còn bị nổ tung lồng ngực, tim nhảy ra ngoài, chết ngay tại chỗ!

Quá đáng sợ!

Lại là võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, toàn bộ quảng trường đều bị không khí rét lạnh bao phủ, khiến người ta phải nổi da gà, sắc mặt thay đổi, trong mắt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.

Trong mắt mấy người nhóm La Chấn cũng có ánh sáng kỳ lạ loé lên, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.

Ong!

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, trên không trung lại có những tia chớp màu vàng đánh xuống. Trong không gian bị tia chớp chiếu sáng kia, một bóng người cổ xưa xuất hiện, người đó đầu đội vương miệng, người khoác giáp vàng, cơ thể được bao phủ bởi khí thế đáng sợ xưng bá thiên hạ như người của Hoàng gia.

Là Mục Tu Hàn, hắn ta cũng ra tay rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, con ngươi Mục Tu Hàn có tia chớp loé lên, mái tóc dài tung bay, hai tay tạo thành một dấu ấn cổ xưa. Hắn ta quát to: “Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà!”

Phụt!

Lúc này lại có người không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi trên Đạo Đài, thở hổn hển, nhiều người nhanh chóng bay lên trời, liên tục lùi lại với khuôn mặt hoảng hốt. Dưới uy thế thế này, họ không thể nào ở lại trên Đạo Đài nữa, sợ sẽ bị ảnh hưởng.

Quá kinh khủng!

Bầu không khí đáng sợ không thể tả bằng lời bao phủ toàn bộ quảng trường Thương Long, ba võ kỹ Tạo Hoá cấp Đế Giả lần lượt sử dụng. Khiến quảng trường rộng lớn cũng trở nên nhỏ bé, người đã lùi lại rất xa vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

“Lâm Nhất sắp toi đời rồi…”