Nhưng dù thế, Thương Long Chi Chủ vẫn hơi lùi lại một bước mới đứng vững được lần nữa.
Lâm Nhất bị tình cảnh đáng sợ này làm giật mình, nhưng sau đó, hắn lại nở nụ cười. Cho dù thế nào, đối phương đã phá vỡ ràng buộc tu vi, cũng coi như hắn đã trút được cơn tức.
“Tiền bối, đắc tội rồi”.
Lâm Nhất cất kiếm vào trong hộp, cầm kiếm chắp tay, cười híp mắt nói.
“Tiểu tử, ngươi đang bắt nạt vì ta không có thân thể đúng không!”
Giang Linh nắm chặt tay phải vừa bắt lấy kiếm quang của đối phương, sa sầm mặt nhìn Lâm Nhất, nói với vẻ không vui.
Trong bàn tay siết chặt của ông ta dường như có lực lượng rất đáng sợ dâng trào, như chỉ cần mở tay sẽ có sát chiêu nghịch thiên bắn ra.
Lâm Nhất tặc lưỡi, hình như hơi quá tay rồi.
Lâm Nhất nhìn về phía bàn tay đang siết chặt của đối phương, trong mắt lộ vẻ cảnh giác, sự cảnh giác này là nỗi sợ hãi trước những điều không rõ. Thậm chí Lâm Nhất còn nghĩ, khi đối phương nâng tay, có khi nào ông ta se trả lại cho hắn chiêu kiếm Thanh Liên này với uy lực mạnh mẽ hơn không.
Hắn thật sự không dám nghĩ tới hình ảnh đó.
Không thể được nhượng bộ mà còn ra vẻ được.
Lâm Nhất bèn chịu thua, cười khẽ nói: “Làm gì có, làm gì có… Sao ta dám bắt nạt tiền bối được, chỉ là luận bàn, luận bàn mà thôi. Nếu thân thể của tiền bối vẫn còn, cảnh giới ngang hàng, ông cũng chỉ cần nhúc nhích một đầu ngón tay là đã chèn ép được vãn bối rồi, ta có lợi thế hơn quá nhiều”.
“Coi như ngươi biết điều”.
Sắc mặt Thương Long Chi Chủ dễ nhìn hơn một chút, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.
Vụt!
Trong bàn tay có vô số điện quang bay lên như phù du. Nhìn kỹ thì thấy những điện quang dài ngắn khác nhau kia có cánh hoa màu tím, cành lá màu xanh, có kiếm quang, cũng có hoa sen vỡ nát, trông rất chói mắt.
“Thế mà cũng được à?”
Lâm Nhất nheo mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ sẽ là kết quả như thế.
Đúng là khó tin!
Chiêu kiếm có thể xem là mạnh nhất của hắn sau khi bị đối phương bắt lấy lại diễn hoà thành rất nhiều dị tượng lôi điện. Hơn nữa rõ ràng lôi điện kia đều là từ ý cảnh của hoa sen xanh, nói cách khác, nếu đối phương muốn đánh trả hắn một kiếm thì hoàn toàn có thể làm được.
“Còn nhiều chuyện ngươi không biết lắm”.
Thấy thái độ đó của Lâm Nhất, trên mặt Thương Long Chi Chủ hiện lên ý cười, thật ra khi nãy ông ta cũng không tức giận cho lắm.
Chỉ là chịu thiệt thòi trước Lâm Nhất cho nên nét mặt không được dễ nhìn cho lắm, hơi mất mặt mà thôi.
Nhớ đến sự oai phong của ông ta năm đó, tuy bây giờ chỉ là tàn hồn, nhưng cũng chưa đến mức phải chịu thiệt thòi như thế trong tay tiểu bối. Một chiêu kiếm đâm tới đã khiến ông ta phải nâng cao tu vi, đây là tình cảnh hoàn toàn không ngờ tới.
Nhưng sâu trong lòng ông ta cảm thấy phần nhiều là mừng rỡ.
Bảo điện Thương Long, cuối cùng cũng đợi được người ông ta muốn đợi rồi.
“Tiểu tử, đừng nhìn nữa”. . Xi𝓃 hãy đọc 𝒕ruyệ𝓃 𝒕ại { Tr𝐔 m𝒕ruyệ𝓃﹒𝑣𝓃 }
Thương Long Chi Chủ phất tay, rất nhiều dị tượng tan đi, đợi đến khi Lâm Nhất lại chú ý đến mình, ông ta cười nói: “Cũng đến lúc cho ngươi cơ duyên trên tạo hoá rồi, hôm nay cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện, có một kết thúc viên mãn”.
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, cơ duyên trên tạo hoá thật sự sắp đến rồi!!!
Rất nhiều người đều biết bảo điện Thương Long có thể tồn tại cơ duyên trên tạo hoá.
Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, không tận mắt nhìn thấy, thì không ai có thể chắc chắn được.
Dù sau khi mấy người nhóm La Chấn qua được thử thách, Long linh cũng không nói rõ những người này có được cơ duyên trên tạo hoá hay không.
Bây giờ Thương Long Chi Chủ lại muốn ban cho Lâm Nhất cơ duyên trên tạo hoá.
Cho dù bình thường hắn có bình tĩnh đến mấy thì bây giờ tim cũng không nhịn được đập thình thịch, trong mắt khó giấu vẻ mừng rỡ. Một lúc lâu sau đó, Lâm Nhất mới bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.