Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3587: Chẳng lẽ tiền bối còn sống…”




Ông ta biến mất, cung điện này cũng biến mất theo.

Cơ thể Lâm Nhất nhập nhòe, lại xuất hiện trong biển máu màu đen một lần nữa. Nhìn quanh mênh mông bát ngát, giống như cung điện vừa rồi và Thương Long Chi Chủ chỉ hư ảo như một giấc mơ, không hề chân thực.

Khi cảm nhận được sự tồn tại của bảo cốt trước ngực mình, hắn mới tin rằng mọi thứ đều là thật.

Quả thật mình nắm được cơ duyên trên tạo hóa.

“Có duyên gặp lại? Chẳng lẽ tiền bối còn sống…”

Lâm Nhất lẩm bẩm, ánh mắt lóe sáng, nhưng trước kia tiền bối đã nói không thể làm người hộ đạo cho mình.

“Đúng là mâu thuẫn, bỏ đi, đột phá cảnh giới Thiên Phách tầng ba trước vậy”.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng. Đột phá cảnh giới Thiên Phách tầng ba cần phải tích lũy rất nhiều, biển máu trước mắt này hoàn toàn đủ rồi.

Bây giờ hắn có bảo cốt Thương Long, lại có biển máu này làm bước chuyển tiếp, ứng phó với kiếp Thiên Phách cảnh giới tầng ba chắc là không đến nỗi quá khó.



Soạt! Soạt! Soạt!

Trong lúc Lâm Nhất chuẩn bị độ kiếp, trên quảng trường Thương Long, các Đạo Đài đã chật kín người.

Khảo nghiệm đa số đã kết thúc, nhiều người vẻ mặt ủ rũ, vô cùng sa sút, vừa nhìn đã biết là khảo nghiệm thất bại, còn những nhân tài thông qua khảo nghiệm, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ điên cuồng.

Bọn họ kém lắm cũng lấy được một môn võ học Tạo Hóa cấp Bá Chủ, thậm chí còn có vài người may mắn nhận được võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả, vui mừng không thôi.

Phải biết rằng, cho dù là giới vực cấp cao cũng chưa chắc đã có được võ học Tạo Hóa cấp cao, võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả thì lại càng hiếm thấy.

Nhưng thu hoạch của những người này hiển nhiên còn thua xa đám người Tần Lâm, Quân Mộng Trần.

Trong tay mỗi người họ đều lấy được một môn võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, hơn nữa phẩm cấp rất cao, xem như thu hoạch không tệ.

Đám người Tần Lâm rất vui mừng, ngược lại La Chấn thì cực kỳ buồn bã. Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Bùi Tuyết ở xa xa. Ánh mắt hai người chạm nhau, đều cảm nhận được sự bất cam trong ánh nhìn của nhau.

Bọn họ lập tức hiểu rõ, hai người họ đều không lấy được cơ duyên trên tạo hóa.

“Đạo Đài xuất hiện móng vuốt Thương Long này có cấp bậc truyền thừa cũng không thấp, vừa khéo chỉ thiếu chưởng pháp cấp Đế Giả này thôi!”, trên Đạo Đài, Quân Mộng Trần cũng thuộc Thất Đại Cự Đầu trong bảng Thương Long, hắn ta cầm một miếng ngọc giản trong tay, tỏ vẻ rất thoả mãn.

Chắc hẳn chưởng pháp này cũng có uy lực không tầm thường, nếu không sẽ không thể nào lọt vào mắt hắn ta.

“Chưởng pháp gì thế? Có thể cho tại hạ xem thử không, truyền thừa cái đuôi Thương Long của ta cũng rất cao cấp, có thể trao đổi với ngươi”.

Hắn ta vừa nói xong thì có một giọng nói vang lên.

Quân Mộng Trần cau mày, hắn ta nhìn sang theo hướng giọng nói vang lên, phát hiện là Vũ Hạo Thiên đang cười như không cười nhìn mình. Sâu trong mắt hắn ta thoáng lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Thôi khỏi, tuy cái đuôi Thương Long của ngươi là có một không hai, nhưng dù sao cũng chỉ là cái đuôi rồng. Nếu không phải chúng ta nhường cho ngươi, ngươi làm sao có tư cách có được, ngươi muốn trao đổi cũng được thôi, cho ta xem thử truyền thừa của ngươi trước đi”.

Vũ Hạo Thiên nghe thấy thế cũng không tức giận, chỉ nhếch môi cười giễu cợt: “Đúng là Thất Đại Cự Đầu, xem thường người khác quá rồi đấy…”

Giọng điệu châm chọc của đối phương khiến Quân Mộng Trần rất khó chịu, hắn ta lạnh lùng nói: “Xem thường ngươi thì sao? Ta còn cứ phải nhìn thẳng vào mắt ngươi à, ngươi là cái thá gì chứ!”

“Thú vị nhỉ, ta thấy ngươi đang không nhìn rõ hoàn cảnh của mình cho lắm đấy Quân Mộng Trần!”

Vũ Hạo Thiên không giận mà còn cười, sau đó chậm rãi đứng lên từ trên Đạo Đài.

Vào khoảnh khắc Vũ Hạo Thiên đứng dậy hoàn toàn, một khí thế đáng sợ lập tức tản ra từ trên người hắn ta, sâu trong mắt hắn ta cũng có khí lạnh vô tận dâng trào.