Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3605




Vụt!

Bóng đen giơ tay thẳng thừng bắt lấy nắm đấm, sau đó nuốt lấy nó.

“Lại là ngươi, con mèo chết tiệt này!”

Vũ Hạo Thiên ho khan mấy tiếng, tập trung nhìn lại, phát hiện đó là con ma sủng bên cạnh Lâm Nhất.

Ngựa Huyết Long nhe răng cười, nó cũng không nhiều lời mà thẳng thừng lấy ra ma côn Thiên Khôi. Vũ Hạo Thiên thay đổi sắc mặt, lập tức lăn một vòng đứng dậy, vội vàng xoay người trốn đi xa.

Ầm!

Nhưng hắn ta quá chậm, chưa đi được bao xa đã bị ngựa Huyết Long đánh trúng một gậy, xương cốt trên người lập tức vỡ vụn, túi trữ vật ở bên eo cũng rơi xuống.

Ngựa Huyết Long nhanh chóng di chuyển đón lấy túi trữ vật, động tác thuần thục khiến người khác thấy kinh ngạc. Lợi dụng lúc ngựa Huyết Long kiểm tra túi trữ vật, Vũ Hạo Thiên chịu đựng đau đớn khôn cùng, thi triển thân pháp lấy được trong bảo điện truyền thừa một lần nữa.

Oanh!

Lôi quang loé lên, trông hắn ta cứ như một hư ảnh Thương Long bay ngang qua hư không.

Đuổi theo!

Đương nhiên ngựa Huyết Long sẽ không bỏ qua, khoảng nửa canh giờ sau, nó dừng lại trước một cánh đồng hoang vu bị ma vân đen kịt bao trùm. Sâu trong cánh đồng hoang vu kia có khí thế cấm kỵ toả ra, khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Ngựa Huyết Long không sợ trời không sợ đất cũng phải nổi da gà.

Nó chần chừ không tiến lên, không dám liều lĩnh.

Vụt! Vụt! Vụt!

Tiếng xé gió vang lên, ba người La Chấn kéo theo thân thể bị thương chạy đến, nhìn thấy cánh đồng hoang vu ma vân mù mịt, ba người đều không khỏi hít sâu một hơi.

“Nơi này là cấm khu Tử Vong…”

“Vũ Hạo Thiên tiến vào trong rồi à?”

“Thế chắc hắn ta không sống nổi đâu, hắn ta vốn đang rất yếu, nghe đồn cấm khu này đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ. Dù là cường giả cảnh giới Thần Đan cũng có đi mà không có về, tồn tại trên Thần Đan cũng không dám đi sâu vào bên trong”.

“Có lẽ Vũ Hạo Thiên chết chắc rồi, dù không chết thì cũng tàn phế, ma linh kia bào mòn căn nguyên của hắn ta, còn bị Lâm Nhất làm trọng thương, sẽ không còn cơ hội trở mình nữa”.

Ba người lần lượt lên tiếng, chắc chắn Vũ Hạo Thiên sẽ chết, nhưng ít nhiều gì cũng thấy hơi tiếc.

Găng tay thần ảnh quý báu nhất trên người hắn ta đã bị ma sủng của Lâm Nhất lấy mất, túi trữ vật còn có rất nhiều bảo bối cũng rơi vào tay con mèo rồng này.

Vũ Hạo Thiên có cơ duyên không tầm thường, rất may mắn.

Nhưng dường như cơ duyên như thế cũng sẽ nằm trong tay Lâm Nhất, trở thành người dâng quà cho hắn.

Trong đầu Lâm Nhất.

Dù là hắn hay ma linh vẫn luôn điên cuồng đuổi theo đó cũng đều sợ hãi không dám di chuyển vì con Băng Phượng thượng cổ đang ngủ say trên thần thụ Thanh Tiêu kia.

Có điều ma linh vẫn thấy sợ hơn so với Lâm Nhất, ông ta rất mạnh mẽ, biết nhìn xa trông rộng. Ông ta nhìn thấu được lai lịch của con Băng Phượng này, nên ông ta mới cảm thấy sợ hơn Lâm Nhất không biết gì rất nhiều.

Nếu cho ông ta thêm một cơ hội, thì dù có bị đánh chết ông ta cũng sẽ không mạo hiểm xông vào thức hải của Lâm Nhất.

Còn Lâm Nhất thì lại rất khiếp sợ, hắn nghĩ mãi mà không biết sâu trong thức hải của bản thân có một con Băng Phượng đang ngủ say từ bao giờ.

Tuy “Đoạn Kiếm” có lai lịch thần bí, nhưng Lâm Nhất đã hiểu rõ ràng nó không thể uy hiếp đến hắn. Cho nên từ trước đến giờ, Lâm Nhất chưa từng thấy lo lắng, nhưng con Băng Phượng này lại khiến hắn nổi da gà.

Chỉ cần đối phương có ý thù địch, e rằng thân thể này của hắn sẽ lập tức đổi chủ, rất nguy hiểm.

Sau một hồi giằng co, không biết đã bao lâu trôi qua, ma linh đã không thể kìm nén được nỗi khiếp sợ của bản thân nữa.

Ông ta nhìn lén Băng Phượng đang ngủ say ở giữa cây đại thụ chọc trời kia, thầm nghĩ có lẽ nó đã ngủ say lắm rồi, một trăm một nghìn năm nữa cũng không thể tỉnh lại.

Cộp! Cộp!

Ông ta giấu đi khí thế, cẩn thận lùi về phía sau, ông ta không dám đoạt xác nữa, muốn rời khỏi thân thể của Lâm Nhất.

Dù thân thể của Lâm Nhất có thu hút đến mấy, dù bảo cốt Thương Long kia mạnh mẽ đến mức nào, ông ta cũng không còn ý đồ gì với nó nữa.

Ong!

Nhưng đúng vào lúc này, không gian rung động một cách dữ dội, trên người con Băng Phượng kia có hơi thở cực kỳ đáng sợ đang chậm rãi thức tỉnh.

Lâm Nhất ngạc nhiên phát hiện bản thân không thể nào di chuyển, đã hoàn toàn bị giam cầm.

“Không, không… Tiền bối, ta không có ý quấy rầy, không có ý quấy rầy, thật sự không muốn xúc phạm đến ngài đâu!”

Ma linh cuống cuồng, trong lòng đã bị nỗi sợ hãi lấp đầy, không ngừng cầu xin tha thứ.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích, khí thế kia ngày càng mạnh mẽ và đáng sợ hơn, cuối cùng, con Băng Phượng kia chậm rãi mở mắt. Nó chỉ hơi mở mắt, nhưng vào khoảnh khắc đó, ma linh đang đẩy Lâm Nhất đến bước đường cùng đã lập tức nổ tung, trở thành hư vô.

Trong thức hải không còn chút hơi thở nào của ông ta nữa, con ma linh cổ xưa không biết đã sống sót bao nhiêu năm tháng cứ thế bị tiêu diệt.

Lâm Nhất vô cùng khiếp sợ, không một từ nào có thể miêu tả sự rung động của hắn vào lúc này.