Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3616: Cấm kỵ gì thế?”




Cát vàng mù trời, lên lên xuống xuống, gió lớn thổi qua, ầm ầm sóng dậy.

Sau khi đi lại trong khu vực này vài ngày, Lâm Nhất đã được nhìn thấy sự hỗn loạn trong đó, rất nhiều người kết bè kết đội che mặt chặn đường giết người cướp của.

Bản thân những người này cũng không phải người tốt lành gì ở giới vực của họ. Lúc này cuộc tranh tài vạn giới sắp kết thúc, đương nhiên họ sẽ ngày càng táo tợn, muốn kiếm một khoản lớn trước khi kết thúc.



“Có gì đó không đúng...”

Trước mặt Lâm Nhất là mấy thi thể bê bết máu, tất cả đều là ma tu đến từ giới vực cấp cao, thấy hắn đi một mình nên muốn chặn đường giết.

Không cần Lâm Nhất ra tay, ngựa Huyết Long đã nhẹ nhàng giải quyết mấy người này.



Đây đã là lần thứ chín hắn bị chặn đường, điều này làm hắn rất hoang mang, dù khu vực này có nguy hiểm thế nào thì cũng không đến mức này được.

Có dị thường!

Lâm Nhất nhạy bén nhận ra có điều gì đó khác thường. Đúng như dự đoán, khi hắn chuẩn bị ra khỏi khu vực này thì cảm nhận được một khí tức cực kì khủng khiếp.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, hình dáng to lớn của thành Tứ Tượng đã thấp thoáng trong cát vàng. Chỉ cần đi ra khỏi khu vực này, không tới ba ngày hắn sẽ đến thành Tứ Tượng.

“Đổi con đường khác!”

Lâm Nhất rất cẩn thận, không đi mạo hiểm mà quay trở lại đường cũ.

Khi đổi sang con đường khác, dù đã thi triển Kim Ô Cửu Biến đến cực hạn, kết quả vẫn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, điều này khiến hắn khẽ rùng mình.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Con đường thông thiên chỉ còn chưa tới ba tháng nữa, thành Tứ Tượng dẫn tới nơi tận cùng của thiên lộ này cứ như bị ai đó âm thầm phong toả.

So với nguyên do trong đó, điều làm hắn kinh ngạc hơn là không biết rốt cuộc là thế lực phương nào lại chơi lớn như thế.

Cao nguyên Hoàng Sa cực kì rộng lớn, có thể biên giới nơi dẫn vào thành Tứ Tượng đã bị ai đó âm thầm phong toả.

Một số người đi qua không sao, một số người sau khi đi qua thì biến mất ngay lập tức.

Lâm Nhất thấy rõ là do một nhóm người âm thầm phong toả khu vực này, kiểm tra đối tượng mà họ cảm thấy khả nghi.

Kẻ chủ mưu âm thầm phong toả khu vực này không hiện thân, nhưng Lâm Nhất có thể cảm nhận được người nọ rất mạnh, hơn nữa không phải một, hai người. Đây là một thế lực khổng lồ, có sức kiểm soát cực kì đáng sợ.

Cuối cùng Lâm Nhất không chọn cách mạo hiểm, hắn định rời khỏi cao nguyên Hoàng Sa và đi tới thành Tứ Tượng từ khu vực khác.

Nhưng tại một điểm tụ tập trong cao nguyên, Lâm Nhất nghe được một vài tin xấu.

Điểm tụ tập là một toà thành trại quy mô nhỏ, có trận pháp và tượng thần thô sơ từ thời thượng cổ, có thể ngăn ma khí và yêu thú vào ban đêm.

Trong thành trại, rất nhiều người đã nhận ra tình hình khác thường trong cao nguyên Hoàng Sa giống hắn, họ đều đang bàn tán xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Trước mắt xem ra chắc chắn có ai đó đã phong toả lối vào thành Tứ Tượng. Không chỉ cao nguyên Hoàng Sa, những khu vực khác như dãy núi U Nguyên, thảo nguyên Bắc Lĩnh gì đó đều bị phong toả... Lạ thật”.

“Đúng là rất kì lạ, trước đó có người có thể đi qua, có người không qua được thì phải bị kiểm tra, bây giờ hình như không thể đi qua nữa. Một người bạn giới vực cấp cao của ta nói là do cấm kỵ ra tay”.

“Cấm kỵ? Cấm kỵ gì thế?”