Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3632




Hàn Lôi và Mạc Huyền tức nghiến răng nghiến lợi, hai người họ nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt bắn ra sát ý đáng sợ.

Quá mất mặt!

Với thân phận là yêu nghiệt của chiến giới Thiên Càn, là sự tồn tại cấm kỵ, thế nhưng họ lại bị đối phương tát cho mỗi người một bạt tai. Điều này khiến họ cảm thấy khó chịu hơn cả bị giết, hậu quả tạo thành sau việc này càng khó tưởng tượng hơn, thậm chí thần thoại vô địch của chiến giới Thiên Càn còn có khả năng sẽ sụp đổ.

Nhất định phải giết đối phương!

Không cần biết đối phương là ai, không cần biết hắn có lai lịch đáng sợ đến đâu, thì vẫn phải giết hắn cho bằng được!

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hàn Lôi sầm mặt, trầm giọng hỏi.

Rốt cuộc là ai?

Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người trên cao nguyên Hoàng Sa đều bị khơi dậy lòng hiếu kì.

Họ rất tò mò, muốn biết rốt cuộc người áo xanh đội mũ rộng vành này là ai.

Từ ban đầu đã muốn biết là ai to gan như thế, dám khiêu chiến với cả Huyền Lôi song kiếm. Đến lúc này, Huyền Lôi song kiếm bị tát bay thì càng đẩy lòng hiếu kì này lên cao.

Một người có thực lực như thế chắc chắn không phải hạng người vô danh ở con đường thông thiên này.

Bây giờ mới nhớ hỏi tên mình ư?

Dưới mũ rộng vành, Lâm Nhất nhếch mép cười cợt, có lẽ trước đó hắn chỉ là một người chết trong mắt họ thôi. Lúc này bị tát đau mới nhớ ra rằng ngay cả tên của hắn cũng không biết.

“Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta”.

Lâm Nhất cũng không che giấu thân phận của mình, hắn cởi mũ rộng vành trên đầu xuống, lạnh nhạt đáp.

Mặt của hắn lập tức lộ ra trong mắt mọi người, những người đến từ bốn khu vực lớn lập tức nhìn thấy rõ ràng. Khuôn mặt ấy anh tuấn bất phàm, tràn đầy sắc bén, trong mắt lẻ vẻ kiêu ngạo, tóc dài tung bay theo gió toát ra khí chất phóng khoáng và tự do.

“Là ngươi!”

Mạc Huyền và Hàn Lôi thay đổi sắc mặt, lập tức nhận ra Lâm Nhất.

Công tử Táng Hoa, bây giờ làm gì có ai không biết.

Tất cả mọi người trên cao nguyên Hoàng Sa trở nên xôn xao, họ đều hết sức kinh ngạc, hiển nhiên điều này đã làm họ rất bất ngờ họ.

Nhưng sau khi suy ngẫm về sự bất ngờ này thì lại thấy có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Ngoài vị công tử Táng Hoa liên tục điên cuồng nghịch tập, không e dè điều gì kia, rất khó tưởng tượng còn có người thứ hai dám kiêu ngạo như thế.

Cho dù những yêu nghiệt khác thật sự có thực lực, chắc có lẽ họ cũng sẽ không dám tự ý phát sinh xung đột với mười phương chiến giới.

Còn Lâm Nhất lại là một con hắc mã tuyệt thế, hắn xuất thân từ hạ giới, đã từng bước đi dưới gió tanh mưa máu, vô số vong hồn đã chết dưới kiếm của hắn. Hơn thế nữa, hắn còn là người cười đến cuối cùng ở khu vực Thương Long, vượt qua quán quân ban đầu, còn lấy được cơ duyên trên Tạo Hoá trong bảo điện Thương Long.

Đã có quá nhiều tin đồn về hắn, dù trong tình cảnh giết chóc đẫm máu, thanh kiếm trong tay hắn cũng chưa từng thoái lui.

Chẳng qua không ai ngờ được rằng kể cả mười phương chiến giới được gọi là cấm kỵ, kiếm trong tay hắn vẫn không e sợ chút nào.

“Đến lượt ta ra tay rồi phải không?”

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, cười nhếch mép.