Ở trước mặt hắn đang có bảy, tám thi thể, máu chảy thành sông, họ vừa mới chết không lâu. Mấy người này đều là nhân tài giới vực cấp cao, dù được đưa ra làm con chốt thí thì cũng có vẻ hơi xa xỉ.
Trong vài ngày qua, nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao chết trong tay Lâm Nhất cũng đã có hơn mấy chục người.
Kết quả vẫn có người nối tiếp nhau mà đến, dù chiến giới Thiên Càn có tài nguyên lớn mạnh đến đâu, e rằng cái giá phải trả cũng rất lớn. Dựa vào uy hiếp mà không có lợi ích thì sẽ không có nhiều giới vực cấp cao như thế bán mạng cho hắn ta.
Điều quan trọng nhất là hiện tại có rất nhiều yêu nghiệt Chiến giới ở khu vực khác cũng xuất hiện ở cao nguyên Hoàng Sa.
Động tĩnh quá lớn!
“Có thể họ đã phát hiện ra bí mật của ngươi”, Bùi Tuyết nhìn Lâm Nhất, do dự một lúc rồi trầm giọng nói.
“Bí mật gì?”
Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn hơi khó hiểu.
“Cơ duyên mà ngươi có được ở bảo điện Thương Long”.
Bùi Tuyết tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Bọn họ có một loại bí bảo tên là Hồi Quang Bảo Giám, có thể tái hiện lại hình ảnh đã xảy ra. Có lẽ hình ảnh ngươi và Huyền Lôi song kiếm đánh nhau đã bị họ phát hiện ra dấu vết”.
Bảo cốt Thương Long!
Một tia sáng loé qua trong mắt Lâm Nhất, nghĩ lại thì thấy cũng có khả năng. Dù sao đây cũng là một chiếc bảo cốt Chân Long do Thương Long Vương để lại, nó được khắc thần văn hoàn chỉnh.
Kể cả yêu nghiệt của mười phương chiến giới cũng rất khó không dao động.
“Ngoài ra, có thể là có liên quan đến ta”, Bùi Tuyết khẽ thở dài, nét mặt chán nản.
Lâm Nhất há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nếu như đối phương muốn thì sẽ không giấu giếm điều gì. Còn nếu như không muốn, có hỏi cũng như không.
“Ngươi có nghe nói gì rồi sao?”, Bùi Tuyết nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tuyết còn đang bị thương rất nặng, trên mặt đối phương là vẻ lo lắng, quanh quẩn bóng dáng tử vong.
Nàng ta rất kinh hoảng, lo lắng, sợ mình không thể rời khỏi khu vực này và chết ở cao nguyên Hoàng Sa.
“Cũng có một ít”, Lâm Nhất bâng quơ đáp.
“Ngươi đã nghe thấy tin đồn gì?”, Bùi Tuyết dường như đã quyết định điều gì đó, nhìn Lâm Nhất cười hỏi.
Lâm Nhất chần chừ, sau khi cân nhắc mới nói: “Ta nghe nói cô đang giữ chí bảo, món chí bảo này có thể thay đổi thứ hạng trong cuộc chiến cuối cùng. Nếu ai có được nó thì rất có thể sẽ bước lên đỉnh cao của thiên lộ”.
“Sai”.
Bùi Tuyết lập tức bác bỏ: “Điều này không hề đúng chút nào. Đây là tin tức giả do mười phương chiến giới tung ra, đúng là ta đang giữ cơ duyên vô thượng, nhưng cơ duyên đó hoàn toàn không thể thay đổi thứ hạng trong cuộc chiến cuối cùng”.
“Hả?”
Lâm Nhất kinh ngạc, rõ ràng không ngờ rằng tin tức sẽ là giả.
Bùi Tuyết trầm giọng: “Chí bảo là quả Thần Huyết, ở thiên lộ thứ chín này có tổng cộng ba quả. Ta lấy được một quả, thủ lĩnh chiến giới Đế Vũ một quả, quả cuối cùng nằm trong tay người tình bé nhỏ của ngươi. Ta đã phong ấn nó vào trong cơ thể của mình...”
Grừ!
Vào lúc này, trong màn cát vàng mù trời đột nhiên vang lên một tiếng rống chói tai của thú dữ, Lâm Nhất và Bùi Tuyết quay đầu lại nhìn.
Trong màn cát vàng, một bầy yêu thú xông về phía hai người như thuỷ triều, mắt của bọn chúng đỏ như máu.
Rõ ràng bầy yêu thú này đang bị người khác khống chế, người đến vô cùng đáng sợ.
Quả Thần Huyết!
Vật này được dùng thần để đặt tên, vừa nghe tên đã biết lai lịch cực lớn, nó là một món chí bảo phi phàm.