Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3649




Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Để xem, nếu không có cách để ta tu luyện ra cổ ấn Thái Âm hoàn chỉnh, dù nguy hiểm cũng phải liều thôi”.

Hắn không chần chừ nhổ ba cây cỏ Nguyệt Hồn, cho vào miệng nhai kỹ.

Oanh!

Vào khoảnh khắc nuốt cỏ Nguyệt Hồn vào, thân thể Lâm Nhất như sắp nổ tung, máu huyết của hắn phát sáng, xương cốt cũng bị chiếu trong suốt. Trong lỗ chân lông có ánh trăng màu bạc biến thành sương mù, liên tục tuôn ra ngoài, cả cơ thể hắn đều như sắp nổ tung.

Bùi Tuyết nói đúng, loại có này có hiệu quả với cổ ấn Thái Âm, nhưng cũng có độc tính không nhỏ.

Lâm Nhất nuốt ba cây cùng một lúc, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của dược tính, rất dữ dội, nó tung hoành ngang dọc trong người, rất điên cuồng.

Lâm Nhất áp chế dược tính, ngưng tụ cổ ấn Thái Âm, sau lưng có cổ nguyệt khổng lồ chậm rãi dâng lên.

Vù!

Ánh sáng màu bạc chói mắt loé lên từ trong cổ nguyệt kia, sau đó có vô số dị tượng cuộn trào mãnh liệt.

Quả nhiên có hiệu quả, Lâm Nhất cảm nhận linh hồn của mình như chìm sâu vào trong trăng sáng. Rất giống những gì hắn gặp trong Thái Dương, hắn nhìn thấy rất nhiều dị tượng mà ngày thường không nhìn thấy, rất nhiều thần thụ và vô số thần điểu, thần thú sống trong ánh trăng kia.

Nhưng những dị tượng kia đều rất mơ hồ, hắn không thể thấy rõ, cũng không hiểu được.

“Không đủ không đủ”.

Lâm Nhất giơ tay, lại hái mấy cây cỏ Nguyệt Hồn, cho vào miệng nhai.

Không lâu sau đó, hắn đã cắn nuốt tới mười cây cỏ Nguyệt Hồn, mỗi một tấc da thịt của hắn đều bắt đầu sáng lên, có cảm giác như sắp nứt ra.

“Thật mạnh quá…”

Mặt mũi Lâm Nhất vặn vẹo, hắn điều động Thương Long Thánh Thiên Quyết, để những long văn tím vàng trên người bảo vệ mình.

“Đến giới hạn rồi, ngươi không thể tiếp tục được nữa”.

Bùi Tuyết hộ pháp bên cạnh hắn, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

“Không cần phải lo, vẫn chưa đến giới hạn, đã sắp thành công rồi”.

Lâm Nhất cắn răng kiên trì, hắn tiếp tục nhai nuốt cỏ Nguyệt Hồn, hết cây này đến cây khác, chỉ trong nháy mắt đã tới hơn ba mươi cây.

Trên ngọn núi phía xa, một đám sói già cũng ngồi không yên, bọn họ đã sợ ngây người rời, thậm chí còn quên mất việc phải ngăn cản.

Ngựa Huyết Long nhức nhối, cảm thấy trái tim đang nhỏ máu, nó muốn bầy sói này chịu để yên, nên phải lấy ra từng món bảo vật đưa cho thủ lĩnh Ma Lang bên cạnh, cuối cùng nó lấy ra một bầu rượu ngon Long tộc. Lúc rượu ngon Long tộc mở ra, mùi rượu nồng đậm và linh khí đậm đà lập tức thu hút sự chú ý của bầy Ma Lang.

Bên ngoài cơ thể Lâm Nhất đỏ như máu, ánh trăng hào hùng bao phủ lấy hắn, xương cốt của hắn như sắp gãy lìa.

“Sắp rồi! Sắp rồi!”

Lâm Nhất khổ sở kiên trì, linh hồn của hắn đắm chìm trong hoàn cảnh nào đó, thăm dò ở nơi sâu trong trăng sáng. Những còn thần điểu và thần thụ xuất hiện, hắn vẫn không dừng bước chân, hắn muốn xem thử nơi sâu nhất trong trăng sáng có bao nhiêu dị tượng, hắn muốn tìm thấy chim thần có thể sánh bằng với Kim Ô.

Khi hắn nuốt chửng một trăm cây cỏ Nguyệt Hồn.

Làn da của hắn hoàn toàn nứt ra, còn rỉ máu.

May mà bảo cốt của hắn đã bắt đầu có tác dụng, tản ra từng tia sáng thần văn, trấn áp độc tính của cỏ Nguyệt Hồn.

“Không được, ngươi phải dừng lại”.

Bùi Tuyết thấy hối hận rồi, nàng không nên cho Lâm Nhất biết, hắn hoàn toàn điên rồi.

“Không sao”.