Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3652




Giữa bầu trời, ánh trăng sáng tỏ không tì vết xuất hiện thêm hình bóng năm ngón tay, mơ hồ nhìn lại giống như một bàn tay tiên nhân đang xoa nắn vầng trăng ấy.

Chính là dị thượng thứ hai của Nguyệt Diệu Thần Quyền, Phi Thiên Lãm Nguyệt Thủ.

Bùi Tuyết đứng không xa vẻ mặt nghiêm trọng, nàng ta đang quan sát, phát hiện Nguyệt Diệu Thần Quyền của Lâm Nhất và của Vũ Hạo Thiên khác biệt về bản chất.

Vũ Hạo Thiên quen dùng ma quang thúc đẩy, mặc dù trông có vẻ uy lực khủng khiếp hơn nhiều, nhưng rõ ràng hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa mà trăng bạc đại diện.

Còn Nguyệt Diệu Thần Quyền mà Lâm Nhất triển hiện ra rõ ràng mạnh hơn, tràn đầy thần thánh khiến người ta cảm thấy bao la hùng vĩ từ tận đáy lòng.

Hắn đứng ở trước mặt nhưng lại giống như cách một dòng Ngân Hà, có khoảng cách xa xôi vô tận.

Đây là cổ ấn Thái Âm hoàn hảo đây sao?

Bùi Tuyết sáng mắt, mơ hồ đoán được nguyên do trong đó. Quả nhiên Lâm Nhất nói không sai… phẩm cấp cổ ấn Thái Âm khác nhau, Nguyệt Diệu Thần Quyền này là một quyền pháp hoàn toàn khác, uy lực phẩm cấp sẽ biến đổi theo nó.

Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc, một quyền pháp lại chứa ý nghĩa sâu xa phức tạp như vậy, suýt chút nữa bức chết một siêu phàm tuyệt thế.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, cả đất trời bỗng nhiên biến sắc, một luồng khí tức đáng sợ như ngày tận thế cuốn qua đất trời.

Trong mắt Bùi Tuyết lộ ra vẻ kinh hãi, nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng ấy hạ xuống, mang theo khí thế hủy diệt đất trời. Trừ điều đó ra còn có vô số ngôi sao rơi xuống, giống như những quả cầu lửa xẹt qua bầu trời, xé rách bầu trời.

Đây là Nguyệt Vẫn Tinh Lạc, dị tượng thứ ba của Nguyệt Diệu Thần Quyền.

Nhìn thấy dị tượng đó, cả bộ lạc Ma Lang đều kinh hãi, những con ma lang sợ hãi nôn nóng, tràn đầy bất an.

Tan!

Lâm Nhất ở giữa không trung mỉm cười, hắn đưa tay ra, tiếp tục vung lên, lúc này dị tượng bỗng chốc tan biến.

Uy lực dồi dào như vậy đương nhiên không thể để nó rơi xuống vùng đất này, nếu không, đám ma lang chắc chắn sẽ liều mạng với mình.

Tương tự với Nhật Diệu Thần Quyền, Nguyệt Diệu Thần Quyền này cũng có bí thuật cửu ấn hợp nhất, tên là Vạn Cổ Trường Không.

“Một mai phong nguyệt, vạn cổ trường tồn!”

Lâm Nhất khoác ánh trăng, nhẹ nhàng đáp xuống từ giữa không trung, nhìn hồ thánh của bộ lạc Ma Lang ở phía trước, lẩm bẩm.

Trong đầu hắn hiện lên nhiều hình ảnh của Nhật Diệu Thần Quyền, Bát Vân Kiến Nhật, Tử Khí Đông Lai, Triêu Dương Như Hoả… Nhật Mộ Đồ Viễn, Cửu Dương Diệu Thiên!

Nhật và nguyệt ấn chứng lẫn nhau. Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như chớp, trong đầu dâng lên rất nhiều linh cảm. Hắn cảm giác được một loại ý nghĩa sâu xa của võ học tối cao đang dần dần dung hòa, loại cảm giác này rất kỳ diệu.

“Hóa ra là vậy”.

Lâm Nhất lộ ra ý cười, trong lòng có giác ngộ.

Nhật và nguyệt hoàn toàn khác nhau, nhưng lại bổ sung lẫn nhau, ấn chứng lẫn nhau. Sau khi đồng thời tu luyện hai quyền pháp, Lâm Nhất phát hiện mình có lĩnh ngộ mới đối với Nhật Diệu Thần Quyền lẫn Nguyệt Diệu Thần Quyền. Bản thân chúng đã đạt đến đỉnh phong Đế Giả của võ học Tạo Hóa.

Trong cùng cảnh giới, Lâm Nhất dùng Nguyệt Diệu Thần Quyền nghênh địch sẽ không sợ bất cứ võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả nào.

Vù!

Trong lòng bàn tay Lâm Nhất hiện ra hai mảnh ngọc giản, đó là ngọc giản của Nhật Diệu Thần Quyền và Nguyệt Diệu Thần Quyền. Trong mắt hắn lóe ra tia sáng, tràn đầy phấn khích và mừng rỡ.