Đám người thanh niên giáp vàng trên trời lập tức đỏ mắt, không ngờ nhân tài kiệt xuất của Chiến giới lại chết. Họ là cấm kỵ, xưa nay luôn cao cao tại thượng, mọi người phải ngước nhìn, đến nay chưa từng có nhân tài kiệt xuất nào của Chiến giới chết ở con đường thông thiên.
Chẳng có một ai cả!
Kể cả Huyền Lôi song kiếm chịu nhục nhã trong tay Lâm Nhất, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng sống sót nhờ đạo giáp. Bây giờ Thác Hải lại chết ngay trước mặt họ, chết không toàn thây, chết trong nháy mắt.
“Giết hắn!”
“Giết hắn!”
Giết! Giết! Giết!
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu giết vang vọng khắp nơi, trên trời bùng nổ sát ý vô tận khiến vạn vật sinh linh cũng phải run rẩy.
“Ồn quá đi!”
Lâm Nhất bị ồn ào làm mất kiên nhẫn, hắn khịt mũi một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên bay lên không trung.
Phi Thiên Lãm Nguyệt Thủ!
Khi hắn đứng lơ lửng trên không trung tung một chưởng, bàn tay tựa ngọc thò ra từ trong ống tay áo, mười ngón tay linh hoạt kết ấn.
Soạt!
Vầng trăng cổ vĩ đại kia xuất hiện mười cái bóng ngón tay, trông như có một bàn tay đang vuốt ve muốn nắm mặt trăng vào trong lòng bàn tay.
Và khi chưởng này của Lâm Nhất đập xuống, một bàn tay khổng lồ kéo theo ánh trăng bạc che khuất bầu trời, nặng nề hạ xuống.
Phụt!
Đám người đang ngồi trên lưng ma thứu kêu giết kia lập tức chết hơn một nửa, từng quả cầu máu lần lượt nổ tung trên bầu trời, khói tản ra dày đặc, còn bầy ma thứu đông nghịt đều chết hết.
Thật đáng sợ!
Không từ ngữ nào có thể diễn tả sự đáng sợ của chiêu thức này, Lâm Nhất luyện hoá Tạo Hoá, hấp thu một trăm cây cỏ Nguyệt Hồn, làm cho Nguyệt Diệu Thần Quyền trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Hắn dùng Nhật Nguyệt kiểm chứng lẫn nhau, càng giúp cho uy lực của quyền pháp này tăng vọt, đến khi ra tay giết người cũng thể hiện được sức mạnh khủng khiếp của Lâm Nhất.
Ra vậy.
Tia sáng thoáng vụt qua trong mắt Lâm Nhất, ý tưởng mới nảy lên trong đầu, hắn đang lĩnh ngộ được điều mới trong lúc chiến đấu.
Nhật Nguyệt Thần Quyền không phải hai loại quyền pháp khác biệt nhau, chúng đang bù đắp cho nhau. Khi nào cả hai dung hợp triệt để sẽ có một cánh cửa mới mở ra với hắn. Nguyệt Diệu Thần Quyền mà hắn hiện đang thi triển đã vượt quá cấp bậc vốn có của nó.
Bởi hiểu được đại khái về võ học cấp Thánh Linh, hắn đã vượt qua Tạo Hoá!
Trời ạ!
Ánh mắt Bùi Tuyết chợt loé, nàng ta há hốc mồm, hết sức ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt. Đây… Nàng ta mơ hồ đoán được gì đó, bỗng chốc hoảng sợ với suy nghĩ của mình, chẳng lẽ hắn đã nắm giữ võ học cấp Thánh Linh?
Điều này không thể nào!
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại giải thích rằng nhất định là thế. Hắn chắc chắn có lá bài tẩy, không thì hoàn toàn không cần phải liều mạng luyện hoá nhiều cỏ Nguyệt Hồn như vậy.
Đó là đang liều mạng!
Chỉ vì Nguyệt Diệu Thần Quyền thôi thì chẳng đáng chút nào!
Trên trời vẫn còn có người đang kêu rên, là đồng đội của thanh niên mặc giáp vàng. Họ là nhân tài kiệt xuất của mười phương chiến giới, trúng chiêu này chỉ bị thương nặng, vẫn chưa chết, còn một hơi cuối cùng để kéo dài hơi tàn.
Họ ra sức thôi động bí thuật, uống linh dược, triệu hồi bảo giáp, họ không muốn chết.