Bây giờ đối phương chữa thương, Lâm Nhất không làm phiền, chỉ bảo ngựa Huyết Long canh gác xung quanh.
“Huyết ngọc và Linh văn trong cơ thể chiến tướng đều có cấp bậc rất cao, về phần giới tử thì càng khỏi phải nói, huyết ngọc thánh phẩm và Linh văn thánh phẩm… Mình cũng phải khẩn trương thôi, nếu không thì thật sự không thể rời khỏi cao nguyên Hoàng Sa này được”.
Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, mấy chục viên đan Tinh Thần cháy lên, như ngôi sao xếp hàng quanh người hắn.
Vụt!
Hoa Tử Diên màu bạc nở ra khi Lâm Nhất ngồi xuống, kiếm quyết Thanh Tiêu đã viên mãn, Tử Diên Kiếm Quyết còn ở tầng mười ba, cách viên mãn đỉnh phong khoảng ba tầng, phải nhanh chóng đột phá mới được.
Cánh hoa bay lượn, tinh quang loé lên.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng đặt hai tay lên đầu gối, chậm rãi nhắm chặt hai mắt.
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.
Bùi Tuyết mở mắt ra, sắc mặt nàng ta đã dễ nhìn hơn nhiều, khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên hồng hào. Làn da trắng như tuyết, còn vô cùng mỏng manh, mỹ nhân trở lại dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa, sức hấp dẫn như ẩn như hiện.
Đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, kém hơn Nguyệt Vi Vi chút linh khí, nhưng lại có nhiều hơn chút quyến rũ. . Truyện Khoa Huyễn
Trong mắt Bùi Tuyết chứa đựng sương mù, lông mi nàng ta khẽ rung, nhìn về phía trước quan sát Lâm Nhất.
Không biết Lâm Nhất đã tỉnh lại từ trong tu luyện từ bao giờ, hắn mặc áo xanh, diễn luyện quyền pháp trên bãi đất trống. Quyền pháp của hắn rất huyền diệu, lúc có kim ô ngao du, lúc có ngân phụng giương cánh, lúc thì mặt trời như lửa, lơ lửng trên không, lúc thì trăng và hoa thơm, sao rơi trăng rớt.
Hàng trăm dị tượng vô cùng mâu thuẫn lại trở nên hài hoà một cách bất ngờ dưới sự kết hợp của hắn.
Bùi Tuyết nhìn đến mức say mê, đắm chìm vào bên trong, trong mắt có ánh sáng nở rộ, liên tục tỏ vẻ kinh ngạc.
Thật sự rất khó tin!
Khoảng ba ngày không gặp, khí thế trên người đối phương đã mạnh hơn rất nhiều, dường như kiếm quyết mà hắn tu luyện trước đó đã có đột phá. Sự hiểu biết về Nhật Diệu và Nguyệt Diệu Thần Quyền của hắn rõ ràng cũng đã có tiến bộ, dường như hắn… đã tiếp xúc đến võ học cấp Thánh Linh rồi.
Không thể nào!
Bùi Tuyết dùng tay che đôi môi đang há to, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, sắc mặt thay đổi.
Nhớ đến ba ngày trước, nàng ta còn nói với Lâm Nhất, võ học cấp Thánh Linh là một tồn tại không thể đụng vào, dù chỉ là mặt ngoài.
Keng!
Vào lúc nàng ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ và khó tin thì có tiếng kiếm ngâm lanh lảnh vang lên. Hộp đựng kiếm dựng thẳng trên một tảng đá lớn bánw ra, Lâm Nhất cầm lấy kiếm Táng Hoa, vung kiếm ra khỏi vỏ.
Vụt!
Kiếm quang kéo dài như nước mùa thu, gió khẽ thổi vào mặt, khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Trong ánh mắt cực kỳ khó tin của Bùi Tuyết, Lâm Nhất cầm kiếm trong tay, diễn hoá ra hàm nghĩa thể hiện trong quyền pháp khi nãy, hơn nữa còn hùng hồn và dữ dội hơn.
Hắn lúc thì bay ra từ trong trăng tròn sáng trong, tựa như thần tiên, trên người bao phủ ánh trắng, kiếm vung ra, trăng rơi sao rớt, hoa đẹp vỡ vụn.
Lúc thì hắn chui ra từ trong mặt trời, tựa như một vị thần. Mỗi một lọn tóc, mỗi một tấc quần áo đều phát ra ánh sáng chói mắt, đó là ánh sáng rực rỡ thuộc về mặt trời, cháy hừng hực trên người thiếu niên, khiến người ta không thể nhìn thẳng quá lâu.
Cuối cùng hắn rơi xuống, rơi rất chậm, một con kim ô, một con ngân phụng giương cánh bay quanh hắn, tạo thành một vòng sáng có thánh huy vàng bạc thay phiên nhau.
Đến lúc Lâm Nhất rơi xuống đất, hắn tiện tay ném một cái, kiếm Táng Hoa bay về phía vỏ kiếm ở cách đó không xa tựa như lưu quang.