Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3687: Đám người này thật vô liên sỉ!




“Hung thú man hoang sống dậy à?”

“Thật đáng sợ, ta không thể nhúc nhích được… Đáng chết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Mọi người vô cùng luống cuống, bọn họ thật sự không ngờ mình đã rời xa trung tâm trận Thái Cổ Yêu Phong rồi, vậy mà vẫn phải chịu đựng sức ảnh hưởng đáng sợ đến như thế.

Vèo!

Giữa vòm trời, một đôi Huyết Nhãn như lửa đỏ bắt đầu di chuyển trên không. Mọi người cảm giác như không gian sắp bị nứt ra, có âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, chủ nhân của… những cặp Huyết Nhãn kia bắt đầu hướng về phía Lâm Nhất.

Chúng muốn ra tay!

Không hay rồi, Lâm Nhất!

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt tuyệt vọng, chẳng lẽ hắn cứ thế bị hung thú xé nát hay sao?

Việc này… thật quá uất ức mà!

Dùng trận Phong Yêu để giam cầm Lâm Nhất, rồi lại dùng hung thú xé sống hắn, cuối cùng cắn nuốt huyết nhục và xương cốt một cách sạch sẽ, không chừa lại chút cặn…

Đây chính là cách chết của những đại hung thú bị trận Phong Yêu vây khốn thời đại Thái Cổ, vô cùng máu tanh và tàn nhẫn.

Ông ông!

Giữa đêm đen, chân nguyên dao động, một đôi Huyết Nhãn đình chỉ động tác, dường như bị ngăn chặn bởi một bức tường vô hình.

“Châu chấu đá xe!”

“Vô tri, vậy mà còn dám chống cự, không ai có thể sống sót khi bị trận Thái Cổ Phong Yêu vây khốn”.

“Đáng thương! Càng giãy dụa càng chết thảm hơn…”

Ba thanh niên áo trắng trên đầu Voi Thánh không khỏi cười khẩy, trong mắt bọn họ lộ ra tia tàn nhẫn cùng cực.

Trên Thiên Lộ đã từng có rất nhiều hắc mã tuyệt thế xuất hiện, uy hiếp sự tồn tại của 3 Chiến Giới lớn, bọn họ cương quyết bướng bỉnh, liều lĩnh mà bá đạo, nhưng cuối cùng đều chết dưới trận Thái Cổ Phong Yêu.

Đây là một sát cục, một khi bị nhốt vào đó, chết cũng không dễ chịu.

Ba người này hoàn toàn không để tâm, cả ba nhếch mép cười, vẻ mặt không có chút gì chật vật như thời điểm đại bại bởi Lâm Nhất trước đó.

“Trả lời ta, rốt cuộc Nguyệt Vi Vi sao rồi?”

Trong bóng tối đột nhiên vang lên âm thanh lạnh như băng của Lâm Nhất, có cảm giác như là tiếng vọng từ địa ngục, khiến người ta sởn hết gai ốc, lạnh sống lưng.

Ba gã chiến tướng đứng đầu cũng bị âm thanh này dọa sợ, bọn họ có cảm giác linh hồn của mình cũng run rẩy khi nghe thấy Lâm Nhất hỏi.

Mãi một lúc lâu sau, bọn họ mới giật mình hoàn hồn, sắc mặt cả đám hết sức khó coi, cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Đồ khốn, sắp chết đến nơi rồi mà còn… hung hăng ngang ngược như vậy!”, thanh niên áo trắng của chiến giới Thần U âm u nói: “Ngươi vẫn nên quan tâm mình thì hơn!”

Có người mở miệng châm chọc: “Ha ha, không phải đã sớm nói với ngươi à, chúng ta sẽ thay ngươi chăm sóc Nguyệt Vi Vi!”

Người còn lại thì cười khẩy nỏi: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn băn khoăn nữ nhân kia, xem ra mùi vị của ả ta không tệ. Yên tâm đi, đợi ngươi chết, huynh đệ chúng ta sẽ không bạc đãi nàng, ha ha ha!”

Bọn họ cười một cách hống hách, không chút kiêng nể gì.

Dù là một con rồng thì bị nhốt trong trận Thái Cổ Phong Yêu cũng phải quỳ rạp xuống như một con chó mà thôi, không có bất kỳ uy hiếp gì cả, quan tâm chuyện hắn có nổi giận hay không làm gì, sớm muộn gì cũng phải chết.

Đám người này thật vô liên sỉ!

Phía dưới Thánh Đàn, những người bị trận Thái Cổ Phong Yêu gây thương tích đều lộ vẻ cực kỳ khó coi.

Trấn áp Lâm Nhất thì thôi đi, lại còn nhục nhã người khác như vậy, đúng là không thể tha thứ được.

“Không có cách nào thoát ra ngoài!”