Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3693: Việc này không chỉ đáng sợ… mà còn rất khoa trương




Đám người này đến với tốc độ cực nhanh, không đến nửa giờ đã chạy đến nơi.

Người bên dưới Thánh Đàn đã sớm bị khí thế của bọn họ chấn nhiếp, vốn không dám giết lên Thánh Đàn, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám.

“Không thấy nữa!”

Những bí bảo này cực kỳ mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không ban cho chiến tướng đứng đầu để bọn họ dùng trấn áp Lâm Nhất. Nhưng giờ lại không thấy nữa rồi, không còn chút bóng dáng, bất kể là Chiến Kỳ, Cổ Bi hay là Ma Trảo, cũng đều bặt vô âm tín.

Sao có thể chứ?!

Ba người lộ vẻ giận dữ, vậy mà có người dám ngấp nghé, gần như không xem bọn họ ra gì mà cướp đi toàn bộ.

“Không đúng, chiến trường này đã bị dọn sạch, túi trữ vật của chiến tướng, chiến bộc, còn có một ít bảo vật tùy thân cũng đều không thấy nữa!”

Đám Giới Tử quét mắt nhìn một lượt chiến trường được nhuộm đỏ bằng máu tươi, sắc mặt dần trở nên quái đản, lửa giận trong mắt cũng bùng lên dữ dội.

“Đáng chết, rốt cuộc là ai! Huyền Quang Đạo Giáp của chiến giới Thiên Càn ta cũng bị lấy mất! Trời ạ, ngay cả thứ trên thân người chết cũng không buông tha, rốt cuộc là ai?”

“Mảnh vỡ Thú Hồn Châu cũng không còn!”

“Huyền Long Xích và Hỏa Diễm Tiên cũng biến mất rồi… Vừa nãy rõ ràng còn thấy mà, đáng chết!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Bọn họ đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, có chút kinh hãi, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Chiến Kỳ, Cổ Bi và Ma Trảo còn chưa chắc lắm, nhưng có một số bảo vật như túi trữ vật, Huyền Long Xích,… khi bọn họ giáng xuống vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.

Vậy mà chỉ chớp mắt, tất cả đều biến mất, khoảnh khắc bọn họ dõi mắt hướng về Lâm Nhất ở phương xa, toàn bộ chiến trường đã bị dọn dẹp sạch sẽ, tất cả bảo vật dù đáng hay không đáng tiền cũng đều bị cuỗm sạch.

Khóe miệng bọn họ không khỏi co giật, vẻ mặt lộ rõ sự “đau lòng”, trong mắt lóe lên tia âm tàn trước nay chưa từng có.

Việc này thật đáng sợ!

Tuy ngoài Tam đại chí bảo thì những vật khác không đáng để vào mắt Giới Tử, nhưng dù gì cũng là bảo vật đấy. Lại nói, chuyện khiến người ta á khẩu chính là loại hành vi thế này lại gần như diễn ra ngay dưới mí mắt bọn họ, kẻ kia đã quét sạch chiến trường, bất kể là thứ có giá trị hay không cũng đều biến mất.

Việc này không chỉ đáng sợ… mà còn rất khoa trương.

Cùng lúc đó…

Trước đó, trong quá trình đến thành Tứ Tượng, Lâm Nhất giang hai cánh, cuốn lấy Bùi Tuyết bay đến đỉnh một ngọn núi hoang.

Từ đỉnh núi ngẩng đầu nhìn lại, dáng vẻ của thành Tứ Tượng đã hiện rõ trước mắt hai người, tuy còn chưa chính thức vào thành, nhưng nơi đây đã cực kỳ an toàn đối với họ.

Lâm Nhất không nói, hắn đặt Bùi Tuyết sang một bên, xốc quần áo lên xem xét một phen.

Nửa người trên có vài vết thương trông vô cùng dữ tợn, có dấu vết bị thú cào cấu, cũng có dấu răng. Xung quanh mỗi một vết thương đều tràn ngập khí tức ăn mòn, máu thịt ở vị trí vết thương dường như đã bị nhiễm thi khí.

Mục nát, già cỗi, nhìn thấy mà giật mình.

Đây chính là vết thương do trận Thái Cổ Phong Yêu để lại, tuy Lâm Nhất đã phá trận, nhưng thương thế vẫn còn đó.

Những… hung thú còn sót lại trong Thú Hồn Châu… Chúng cực kỳ hung ác, đáng sợ, không chỉ đơn giản là tàn hồn. Chúng đều đã được cải tạo và luyện hóa, trộn vào đó khí gây mê và một ít thịt vụn của xác ướp cổ, nên miệng vết thương do chúng lưu lại đều mang theo thi độc trí mạng.

Nếu không phải Lâm Nhất tu luyện Thương Long Thánh Thể thì giờ hắn đã sớm chết rồi.

Trước đó, Tam đại chiến tướng dẫn đầu chắc chắn Lâm Nhất sẽ chết cũng là có nguyên do trong đó.