Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 37: Chút thu hoạch




Hai nhiệm vụ linh thạch lớn là thu thập hoa bách hợp và giết kẻ trộm cướp đã được hoàn thành.  

Chỉ còn lại một nhiệm vụ linh thạch cuối cùng là giết Mặc Viêm Hổ.  

Chưa đến một tháng, hai nhiệm vụ lớn trước đó đã được hoàn thành tốt đẹp.  

Bây giờ, đối với Lâm Nhất mà nói thì thời gian đã không còn eo hẹp nữa, không cần thiết phải vội vã như vậy.  

Hắn có thể ung dung xem thử rốt cuộc trong túi đựng đồ đeo ở thắt lưng của Cuồng Diệm có gì rồi.  

Thật ra so với những chiến lợi phẩm đựng bên trong thì Lâm Nhất càng thấy hứng thú với chiếc túi đựng đồ đó hơn.  

Bên trong túi có một không gian lớn, trông thì như một chiếc túi vải nhỏ nhắn nhưng lại có thể chứa được rất nhiều đồ.  

Đối với người hay đi khắp nơi như Lâm Nhất thì nó rất tiện lợi.  



Hơn nữa, chiếc túi đựng đồ đó rất quý giá, trong nước Thiên Thủy thì nó thuộc loại hàng có tiền cũng khó mà mua được.  

Nhất định là Cuồng Diệm đã gi3t chết đệ tử tông môn giàu có nào đó thì mới có được nó, giờ thì hời cho Lâm Nhất rồi.  

Ù!  

Nội kình len lỏi vào trong túi đựng đồ, một làn sóng nhẹ lan ra, Lâm Nhất nhìn thấy không gian trống bên trong túi.  

Không gian không lớn lắm, miễn cưỡng thì cũng cỡ một căn phòng khách bình thường.  

Bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, ánh vàng chói đến hoa cả mắt.  



Đó đều là những vật phàm tục, Lâm Nhất không quan tâm lắm.  

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Lâm Nhất lại là số linh thạch hạ phẩm ở trên cùng.  

Đếm kĩ thì cũng được gần một ngàn năm trăm viên.  

“Cái tên này cũng giàu có thật đấy!”  

Lâm Nhất khẽ thở dài và nói, phần thưởng mà tông môn treo giải cho việc giết Cuồng Diệm cũng chỉ có năm trăm viên linh thạch thôi.  

Thiết nghĩ Cuồng Diệm đã tiêu thụ hết tang vật trong thành Bạch Thủy này rồi. Ích lợi đạt được nhiều vậy, hèn gì lại có người mạo hiểm cả tính mạng để làm phường trộm cướp.  

Nhưng làm nhiều việc xấu thì khó tránh được cái chết.  

Lúc gã ta sắp rời khỏi thì đã rơi vào tay Lâm Nhất, chết cũng có giá trị.  

Ngoài linh thạch và vàng bạc châu báu ra thì còn có một ít đan dược vụn vặt khác.  

Đan dược!  

Mắt Lâm Nhất sáng lên, nhưng khi kiểm tra kĩ lại thì hắn vô cùng thất vọng. Chúng đều là những đan dược dởm, hoàn toàn không thể sánh bằng đan dược của tông môn điều chế.  

“Hóa Huyết đan!”  

Nhưng khi hắn nhìn thấy một viên đan dược màu máu thì hơi ngây ra, đó là món đồ tốt!  

Huyết Bách Hợp mà hắn thu thập là nguyên liệu chính để luyện dược sư của tông môn điều chế Hóa Huyết đan.  

Cao thủ võ đạo tầng bốn muốn luyện cơ thể thì dùng Tôi Thể đan sẽ có hiệu quả tuyệt nhất.  

Khi đến võ đạo tầng năm, mặc dù dùng Tôi Thể đan vẫn có tác dụng thần kỳ để tu luyện khí huyết nhưng nó lại không bằng Hóa Huyết đan.  

Lâm Nhất tìm lại thêm một lượt nữa thì phát hiện ra mấy quyển bí kíp trong góc của túi đựng đồ.  

Hắn phấn kích lấy chúng ra.  

“Liệt Sơn Đao Pháp, võ kỹ cao cấp, một khi thi triển thì sẽ có uy lực mở núi phá đá, thế cao lực mạnh, vô cùng dũng mãnh!”  

Chắc đó là võ kỹ mà Cuồng Diệm đã tu luyện, tiếc là chưa kịp thi triển thì đã chết dưới kiếm của Lâm Nhất rồi.  

Lâm Nhất luyện kiếm, không luyện đao nên không có hứng thú với quyển đó, còn có một quyển nữa.  

“Đại Nhạn Quyết, thân pháp cao cấp, luyện đến đỉnh phong viên mãn thì có thể búng người bay lên cao mấy trượng, giống như chim nhạn trên bầu trời, bầu bạn cùng mây gió”.  

Võ kỹ thân pháp!  

Mắt Lâm Nhất sáng lên, có lẽ thân pháp này là lá át chủ bài giúp Cuồng Diệm rút lui an toàn.  

Bây giờ hắn đã có quyền pháp bên mình, có Thuần Dương Công rèn luyện nội công, có kiếm pháp giết địch.  

Chỉ mỗi thân pháp là chưa có nên hôm đó, hắn thả gã đàn ông nhà họ Vân đi cũng vì bất đắc dĩ thôi.  

Bộ thân pháp này vừa hay bổ sung cho sự thiếu sót của Lâm Nhất.  

Nếu nói giống như chim nhạn trên trời, bầu bạn cùng mây gió thì hơi quá nhưng nhún người bay lên cao mấy trượng, nâng cao khả năng né tránh và tốc độ tấn công thì chắc không phải là giả.  

Trong số tài sản của Cuồng Diệm thì Đại Nhạn Quyết này là hợp ý Lâm Nhất nhất.  

Sau khi cất vật dụng tùy thân, nguyên liệu yêu thú đã thu thập và Huyết Bách Hợp vào trong túi thì Lâm Nhất bắt đầu dạo chơi thành Bạch Thủy.  

Vẫn còn một tháng để thực hiện nhiệm vụ giết Mặc Viêm Hổ, hắn đã có đủ thời gian giải quyết được.  

Nếu đã đến thành Bạch Thủy thì đương nhiên phải dạo chơi cho đã, tiện thể bán số nguyên liệu kiếm từ yêu thú đó đi.  

Lúc không còn hứng thú nữa, Lâm Nhất đến một cửa tiệm khá lớn trong thành tên là Vạn Bảo Các.  

Hắn vừa mới bước vào, người phục vụ thấy hắn mặc đồ của phái Thanh Vân thì nhiệt tình bước qua.  

Đệ tử tông môn là cái cây hái ra tiền của những cửa tiệm thế này, không thể lơ là được  

“Thiếu hiệp, ngài cần gì ạ?”  

“Ta có ít nguyên liệu yêu thú muốn bán, ừm... Còn có một quyển võ kỹ nữa!”  

Người phục vụ nghe nói bán nguyên liệu yêu thú thì mặt mày liền rạng rỡ. Nhưng lúc nghe thấy còn có một quyển võ kỹ cần bán nữa thì sắc mặt đột nhiên tỏ ra thận trọng.  

“Không biết là cấp độ nào ạ?”  

“Võ kỹ cao cấp!”  

“Mời ngài theo ta!”  

Người phục vụ không dám lề mề nữa mà dắt Lâm Nhất vào phòng bao ở lầu hai rồi mỉm cười, nói: “Xin ngài đợi một lát, ta sẽ mời ông chủ đến ngay!”  

Chưa hết một chén trà thì phục vụ đã dẫn một người đàn ông trung niên hơi mập, cực kỳ có phúc khí đi đến.  

Người đàn ông trung niên tùy tiện quan sát Lâm Nhất một lượt rồi cười híp mắt và nói: “Tại hạ là Đồng Hổ, tiểu hữu có thể gọi ta là ông chủ Đồng, ngươi muốn bán võ kỹ cao cấp sao?”  

Đối với người luyện võ, không cần nói cũng biết được giá trị của võ kỹ, mà võ kỹ cao cấp thì càng không cần phải nói nữa.  

Nhưng bán võ kỹ là chuyện hơi nhạy cảm, ông chủ Đồng nhìn Lâm Nhất: “Xin nhắc trước, chỗ bọn ta không nhận võ kỹ và công pháp tông môn, của bất cứ tông môn nào cũng vậy, không nhận bán!”  

Võ kỹ tông môn là cái gốc để lập nên một môn phái.  

Nếu như bị lộ ra ngoài thì sẽ là tội lớn, bất luận ở đâu thì cũng đều sẽ bị tông môn xử chết.  

Bốn tông môn lớn là các thế lực lớn nhất của nước Thiên Thủy, đương nhiên người làm ăn không dám đắc tội rồi.