Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3720: Là ta bảo hắn nói”




Vừa dứt lời, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp, thoáng cái đã đánh ra một chưởng. Một chưởng này được hắn vận dụng rất nhiều biến hóa của võ học Thánh Linh, còn có uy lực Thánh Linh được tích súc trong đó. Một chưởng đột ngột đánh úp lại khiến thanh niên áo vàng cảm thấy trời đất u tối, có hai luồng uy áp hùng mạnh đang chuyển động trên vòm trời, nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc.

Lúc này, sắc mặt hắn ta kịch biến, điên cuồng lui về sau, đồng thời không ngừng tung chưởng.

Mỗi một bước hắn ta đánh ra hơn mười luồng chưởng mang, hơn nữa còn thúc giục uy lực của đạo giáp trên thân để chống đỡ uy áp chí cao từ một chưởng kia.

Thịch! Thịch! Thịch!

Thân hình hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện, thoáng cái đã lùi được chín bước, trong khoảng thời gian xê dịch, thanh niên áo vàng cũng đã đánh ra hơn trăm luồng chưởng mang.

Nhưng không có một chút tác dụng nào cả, một chưởng này của Lâm Nhất quả thật đáng sợ, biến ảo khôn lường, uy áp vô tận, tồi khô lạp thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bành!

Sau khi lui chín bước, hắn ta đã không thể lui được nữa, một chưởng này cũng trực tiếp ấn lên lồng ngực hắn ta. Một tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến bốn phương tám hướng rung chuyển, thanh niên áo vàng phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh văng ra ngoài, té mạnh trên mặt đất.

“Không thể trêu vào siêu phàm mà, tính tình đúng là kém thật!”

Khóe miệng thanh niên áo vàng rỉ máu, tuy nhiên, hắn ta cũng không giận mà cười nói: “Tuy nhiên… ta nói chẳng lẽ không đúng? Bất kể ngươi đi hay không đi thì cũng chỉ có một con đường chết, ngươi đã là phế nhân rồi!”

“Ngươi nói rất đúng, nhưng liên quan gì đến việc ta đánh ngươi?”

Lâm Nhất lại vung tay lên.

Sắc mặt thanh niên áo vàng đã hoàn toàn thay đổi. Tuy là hắn ta có mặc đạo giáp nhưng chịu một chưởng vừa nãy đã bị thương không nhẹ. Nếu lại thêm một chưởng nữa thì… sao được chứ? Chẳng phải sẽ trọng thương sao?

Nhưng tốc độ ra tay của Lâm Nhất nhanh đến mức nào chứ, một chưởng cách không thoáng cái đã đánh ra.

Bành!

Phong lôi gào thét, điện quang gầm rú, uy áp hùng hậu phút chốc ập đến, thanh niên áo vàng không kịp phản ứng, bị dọa sợ chỉ biết nhắm tịt hai mắt lại.

Nhanh quá!

Hô!

Mái tóc dài được buộc chỉnh chu của hắn ta bị bung ra, xõa tung, đạo giáp trước ngực xuất hiện vết nức, uy danh của một chưởng này khiến lòng người run sợ, thế nhưng hắn ta lại không bị bất kỳ tổn thương gì.

Thanh niên áo vàng lạnh run, hắn ta mở mắt ra, sắc mặt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy.

Thời điểm nhận ra bản thân không bị thương, hắn ta có cảm giác vừa sống sót qua tay nạn, sống lưng lạnh toát, lúc này, thanh niên áo vàng đã không còn thái độ bất kính, mà vội vàng nói: “Cảm tạ”.

“Cút đi! Đưa nữ nhân này theo!”

Lâm Nhất phất ống tay áo, lạnh lùng nói một câu rồi đi thẳng vào sân, không hề quay đầu lại nhìn dù một cái.

Phút chốc, xung quanh trở nên tịch liêu, hoang vắng.

Thanh niên áo vàng nghiêm túc và trang trọng nhìn theo bóng lưng đối phương, không khỏi suy nghĩ mông lung. Thiếu niên này đáng để kính nể!

Đáng tiếc…

Hắn ta lắc đầu, khẽ thở dài.

“Ngươi cần gì phải nói khó nghe như vậy!”, sắc mặt Bùi Tuyết hết sức khó coi, hắn ta phẫn nộ nhìn về phía thanh niên áo vàng.

Thanh niên áo vàng trầm mặc, không đáp.

“Là ta bảo hắn nói”.