Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3743: "Muốn chết!"




Mọi người vô cùng kinh ngạc, tất cả đều sững sờ trước dị tượng vừa phát sinh. Lúc này, kiếm trong tay Lâm Nhất từ từ rút ra.

Tiếng kiếm ngân âm vang, thân hình Lâm Nhất chợt lóe, nhanh chóng phá vỡ vô số linh văn trận pháp, xông về phía thanh niên áo tím kia.

Lúc này, sắc mặt Thiệu Phong kịch biến, hắn ta cảm giác mình không thể điều khiển được bảo châu trên đỉnh đầu nữa, ngay cả chân nguyên cũng thúc giục, không khỏi hộc ra một ngụm máu tươi, cả giận nói: “Chết!”

Ngay lập tức, có vô số huyền diệu từ Hỏa Linh Bảo Châu bay thẳng đến, oanh kích Lâm Nhất, tựa như một ngôi sao phá không mà tới.

Ánh lửa ngập trời, ánh sao chói sáng, không gian nổ tung dưới sự trấn áp của bảo châu. Lâm Nhất đang lao đến cảm nhận được lực cản vô cùng rõ rệt, tốc độ của hắn không khỏi chậm lại.

“Bảo châu thật đáng sợ!”

“Nghe đồn Hỏa Linh Bảo Châu rất khó luyện chế, dù là ở thượng cổ thì cũng hiếm gặp. Viên bảo châu này dù chỉ còn sót lại 1% lực lượng thì cũng có thể dễ dàng nghiền ép Lâm Nhất”.

Sắc mặt mọi người kịch liệt thay đổi vì sợ hãi.

Nhưng bỗng chốc, tất cả kinh ngạc khi phát hiện tuy bị bảo châu trấn áp, tốc độ của Lâm Nhất có giảm nhưng hắn vẫn đang tiến về phía trước chứ không hề dừng lại.

Việc này quả thật khiến người ta khó mà tin được, Hỏa Linh Bảo Châu thượng cổ mà vẫn không cách nào ngăn cản được Lâm Nhất.

BOANG...!

Trước mắt bao người, khoảnh khắc bảo châu sắp rơi xuống, Táng Hoa đã hoàn toàn ra khỏi võ, Lâm Nhất xuất thế ngang trời chém ra một kiếm.

PHỐC thử!

Tia máu bắn tung tóe, đầu của thanh niên áo tím bỗng chốc văng ra xa, một cái xác không đầu nặng nề rơi xuống.

Đầu người lăn lông lốc, thanh niên vừa bước lên vị trí số một Tử bảng cứ thế mà chết.

Ầm ầm!

Nhưng trời đất vẫn không ngừng rung chuyển, bảo châu vẫn liên tục rơi xuống như cũ, dường như nó ẩn chứa chấp niệm của Thiệu Phong, cố sức xông về phía Lâm Nhất.

"Không tốt!"

Ba người La Chấn kinh hô, một khi viên bảo châu kia rơi trúng, dù Lâm Nhất không chết thì cũng bị trọng thương.

Như vậy sao được, vừa ra khỏi cửa thành, còn chưa đến thành Phong Lăng mà đã bị thương, thật không ổn chút nào.

XÍU...UU!!

Nhưng không đợi Lâm Nhất ra tay, một bóng đen chợt xuất hiện, há miệng nuốt lấy viên bảo châu kia. Bóng đen chợt lóe, kế đó rơi xuống vai Lâm Nhất. Mọi người nhìn mà trợn mắt má hốc mồm. Đó chính là ma sủng bên người Lâm Nhất, con long miêu màu đen có hơi mập kia.

Lâm Nhất quay đầu nhìn, hắn biết trong bóng tối còn rất nhiều người mang theo địch ý đến, vì thế lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám ngăn ta, chết!"

Kẻ nào ngăn ta, chết!

Lâm Nhất quay đầu nhìn một lượt rồi xoay người rời đi.

Những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối chắc chắn sẽ không vì câu nói của hắn mà dừng tay. Bởi dù thế nào thì trong mắt rất nhiều người, một khi đã đắc tội với Tam đại giới tử thì Lâm Nhất chỉ có một con đường chết.

Tuy nhiên, cái chết của thanh niên áo tím cũng đã uy hiếp một số ít tặc tử.

Nếu cứ để chó mèo nhảy ra, Lâm Nhất sẽ cảm thấy rất phiền, dù sao thì hắn cũng không phải người hiếu sát.

Nhưng nếu bọn này cứ cố chấp cản đường hắn, vậy thì đừng trách kiếm của hắn vô tình.

Trong thành Tứ Tượng có rất nhiều người đang dõi theo bóng lưng Lâm Nhất, bọn họ biết, sau lần từ biệt này, có lẽ bọn họ sẽ không còn gặp vị hắc mã tuyệt thế này trên Thiên Lộ nữa rồi.

Đoạn đường tiến về thành Phong Thăng cũng không hề yên ổn.

Trên đường, Lâm Nhất bị chặn đánh năm lần, một số là chiến tướng mới của ba Chiến Giới lớn, ngoài ra còn có những yêu nghiệt vừa quật khởi. Mỗi một người đều có bí bảo hùng mạnh, không biết là do Giới Tử ban tặng hay do chính bọn họ tìm được.