Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3765




Đám nhân tài kiệt xuất của chiến giới Thần U vốn đang hò hét “Giới tử không thể bị nhục nhãt”, thoáng cái, cả đám đứng đực ra đó, há hốc mồm mà nhìn, toàn thân run lẩy bẩy, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Quả thật bọn họ không thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt, giới tử Thần U cao quý tựa như vầng thái dương vậy mà lại bị Lâm Nhất dùng một quyền nện thẳng vào lòng đất, hơn nữa còn đụng gãy một viêm mạch.

Việc này thật sự quá khoa trương, đã vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác như có một khối đá lớn đè nặng ở tim, cả đám lộ vẻ cực kỳ khó coi.

"Giết hắn!"

Gần như ngay lúc đó, sát chiêu của hai giới tử còn lại đã đến, một là Huyền Long Phệ Không Thủ, một là Ma Tượng Thôn Thiên Chưởng. Hai đại sát chiêu khiến hư không chấn động, thoáng cái đổ ập xuống người Lâm Nhất.

"Giết hắn!" “Tên tiện chủng hạ giới này phải chết!”

Bọn họ thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ quạch lên, khi nhìn thấy Lâm Nhất bị dị tượng của sát chiêu nuốt chửng, cả hai đồng loạt rống lên.

Thịch! Thịch! Thịch!

Nhưng cánh Kim Ô trên lưng Lâm Nhất lại lần nữa giang rộng, tàn ảnh chất chồng lên nhau, có thể thấy được hắn đã nhanh chóng lui về sau. Lúc này, Lâm Nhất đã thúc giục Kim Ô Cửu Biến đến cực hạn. Thoạt nhìn dị tượng của hai đại sát chiêu nuốt chửng hắn, nhưng thật ra chỉ cắn nuốt tàn ảnh, còn chân thân thì đã mau chóng lui ra ngoài.

Bành!

Tình huống vẫn hung hiểm như trước, sau khi chém vỡ tàn ảnh Kim Ô, khí thế của hai đại sát chiêu vẫn không hề giảm bớt, dị tượng hùng mạnh tựa như sóng thần cuộn trào, không ngừng truy đuổi và đánh úp về phía Lâm Nhất.

Phạm vi của dị tượng quá mức khổng lồ, thoáng cái, Lâm Nhất đã không còn đường lui.

“Tiện chủng này còn chưa chết à?”

Nhân tài kiệt xuất của ba chiến giới tức đến nỗi suýt hộc máu, sắc mặt cả bọn trông vô cùng dữ tợn.

Nhưng trong một khoảnh khắc với tốc độ ánh sáng, Lâm Nhất hít sâu một hơi, mười lăm sợi long văn tím vàng lần nữa nhúc nhích. Hắn thừa nhận áp lực như núi, mồ hôi trên trán rỉ ra, kiếm ý ngân vang liên hồi, trái tim cũng điên cuồng nảy trong lòng ngực, nhiệt huyết toàn thân hẳn ào ào tuôn ra, trong lồng ngực trào dâng một luồng khí thế hào hùng.

Ngay khi hai đại sát chiêu sắp chôn vùi chân thân của Lâm Nhất, trong đầu hản chợt hiện ra hình ảnh Thương Long Chỉ Chủ thi triển chiêu thức. Phong thái kỳ vĩ mà thần thánh kia thoáng chốc đã trảm kiếm chiêu của Lâm Nhất vô tung vô ảnh.

Máu rỉ ra từ khóe mắt hắn, sắc mặt hẳn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vừa nãy, thi triển võ học Thánh Linh đã khiến huyết khí của hắn tiêu hao rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp thu chiêu. Hiện lại chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, chỉ thở thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này đây, hai đại sát chiêu cuồn cuộn đánh tới vốn không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi dù trong giây lát.

Với tâm thái như thế này, rất khó có thể thi triển Móng vuốt Thương Long một cách hoàn mỹ.

Nhưng hắn không thể chết được, không thể... tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.

Còn có người đang chờ hắn cứu! Còn có người mà hắn cần phải gặp!

Đó là một lòng hướng kiếm, quyết không nhận thua!

Lâm Nhất điên cuồng hét lên, y phục trên người hắn bắt đầu phấp phới, một đầu tóc dài cũng tung bay trong gió. Hắn chợt duỗi tay chộp tới, mười sợi long văn vàng tím bộc phát hào quang, thoáng cái dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay hắn, dưới sự thúc giục của chân nguyên, còn chưa đến một nhịp thở, chúng đã

diễn hóa thành một vòng xoáy phong lôi hoàn mỹ.

Trong lúc long văn chuyển động, Lâm Nhất duỗi tay ra, như tia chớp phá tan biển mây, chộp mạnh vào hư không.

Oanh! Bất kể Huyền Long Trảo xé rách hư không hay Man Tượng Cự Chưởng vô cùng ngưng thực cũng đều bị hắn chộp lấy, trong khoảnh khắc, không còn sót lại

chút gì.

Dị tượng bao la hùng vĩ, làm trời đất chao đảo cứ thế biến mất trước mắt bao người.

Mọi người trợn tròn mắt mà nhìn, bọn họ không cách nào tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mình. Đám người trong mắt tràn đầy lửa giận, đang hô hào bảo Lâm Nhất chịu chết chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

Việc này vốn không có khả năng!

Bọn họ trợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia. Lâm Nhất khoác trên mình một bộ thanh sam, di thế độc lập.

'Tơ máu trong mắt hắn dường như ngưng kết thành nước mắt, từ trong hốc mắt trượt xuống. Gương mặt không nhiễm bụi trần, hệt như trích tiên giờ phút này trở nên trắng bệch, tái nhợt như yêu, làm rung động thế gian.

Ngay lúc này...

Lâm Nhất sầm mặt, quát lớn: “Tiểu Hồng, đi cứu người!”

Bịch!

Côn sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng đen, nó đột ngột vọt đến khiến mấy tên chiến tướng và nhân tài kiệt xuất đang canh giữ trước cột đá bị quét thành

hai nửa.

Ngựa Huyết Long hóa thành một cái bóng đen, tay cầm ma côn Thiên Khôi phóng về phía cột đá đang giam giữ Nguyệt Vi Vị với khí thế đại sát tứ phương.

"Muốn chết!" Liếc thấy một con mèo mà cũng dám làm càn, hai đại giới tử giận tím mặt. "Trả lại cho các ngươi!"

Bàn tay đang siết chặt của Lâm Nhất đột ngột buông lỏng, kế đó hắn vung mạnh tay lên.

Huyền Long Phệ Không Thủ và Ma Tượng Thôn Thiên Chưởng cuốn theo một luồng kiếm ý lao về phía hai đại giới tử là Huyền Long và Thiên Càn với khí thế cực kỳ hung hãn.

"Vô liêm sỉ!" Đồng tử bọn họ co mạnh, cả hai chửi ầm lên, tức đến run người.

Mãi cho đến lúc này, Lâm Nhất mới thở hắt ra một hơi. Hai đại Thánh Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai chùm tia sáng, một lần nữa lẩn vào hư không. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn dần trở nên hồng nhuận với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mái tóc dài tung bay theo gió, kiếm ý tùy ý càn quét giữa thiên địa.