Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3772: Cũng khó nói




“Vậy mà thật sự làm được... Không thể tưởng tượng nổi”.

“Một người một kiếm quét ngang ba chiến giới lớn... Trên Thiên Lộ, thử hỏi còn ai có thể tranh phong cùng hắn?”

“Tuy nhiên, theo ta thấy thì có vẻ như hắn bị thương không nhẹ, sợ là cố gắng chống đỡ?!”

“Cũng khó nói, nhưng coi bộ không ai dám thử, chỉ riêng tôn Xích Huyết Long Viên kia đã đủ đáng sợ rồi”.

Sau khi bừng tỉnh, võ giả các giới tề tụ tại thành Phong Lăng liền xì xào bàn tán. Nhiều người nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt tràn đầy sự kính sợ, quả thật những gì mà thiếu niên này trải qua quá mức truyền kỳ.

Tại cao nguyên Hoàng Sa, hắn đã khiến thần thoại trên Thiên Lộ tan vỡ, đánh vỡ cấm ky không thể trêu chọc mười phương chiến giới.

Hôm nay, hẳn lại lần nữa giẫm nát thần thoại, để mọi người biết rõ được. hung danh của hắn. Chiến giới không thể trêu vào, mà Công Tử Táng Hoa cũng không thể trêu chọc, giết người chỉ một kiếm... cho đến nay, đó chưa bao giờ là lời nói đùa.

“Ta cho ngươi đi à?” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên, là giọng của giới tử Thần U. Mọi người không khỏi khiếp sợ, đồng loạt quay đầu nhìn, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Âm!

Một luồng quang ảnh xẹt qua nền trời, xuyên qua vô số mảnh đá vụn, thoáng cái đã tiến đến trước mặt Lâm Nhất.

Quang ảnh chất chồng lên nhau, giới tử Thần U hiện ra thân hình. Lúc này, sắc mặt hắn ta trắng bệch, vết thương do kiếm trước ngực vẫn còn đó, nhưng hắn ta lại bắt đầu khởi động chân nguyên hùng hậu trong cơ thể, khiến mọi người hoảng sợ không thôi.

Rống!

Trong mắt Xích Huyết Long Viên lóe lên tia lửa giận, cả người nó bộc phát khí tức cực kỳ thô bạo, không cho phép khinh thường.

Bị Tiểu Hồng trừng mắt, rõ ràng sâu trong mắt giới tử Thần U lóe lên tia kiêng kị. Thương thế của hắn ta vẫn còn đó, hiện tại cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.

"Cút!"

Lâm Nhất lạnh lùng quát lên một tiếng. Nếu không phải hiện tại hắn bị thương nặng, lại còn có những giới tử khác đang nhäm vào, thì hắn lười phải nói

nhảm quá nhiều với kẻ này.

Một chữ “cút” khiến sắc mặt giới tử Thần U đỏ bừng, hắn ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán cũng gồ lên.

“Hừ, Lâm Nhất, ngươi có dám đánh một trận công bằng cùng ta không?”

Lồng ngực giới tử Thần U phập phồng, hắn ta cố đè nén lửa giận, lạnh giọng nói.

Hiện tại, trạng thái của hai người họ đều rất tệ, mỗi người đều tiêu hao quá mức, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Công bằng?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia mỉa mai, hắn cười cợt nói: “Thú vị thật! Đường

đường là giới tử Thần U vậy mà lại nói công bằng với ta. Da mặt ngươi đúng là dày thật, Lâm mỗ thật sự bội phục!”

Còn chưa thấy ai vô liêm sỉ như người này, cả đám sử dụng thủ đoạn hạ lưu, muốn ép Lâm Nhất đến đây chịu nhục, vậy mà bây giờ lại nói đến công bằng trước mặt hắn.

Lâm Nhất hiểu rất rõ ý đồ của đối phương, đơn giản là vì hắn ta bị thương quá nặng, e ngại Xích Huyết Long Viên nên mới nói như vậy.

“Bớt nói nhảm, ngươi dám hay không?” Ánh mắt giới tử Thần U thoáng trở nên sắc lạnh, hắn ta lạnh lùng quát.

Sự chấp nhất của hắn ta khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, đồng thời cũng rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ hiểu, người này đã hai lần liên tiếp quỳ gối trước mặt Lâm Nhất, và lần nào cũng trong tình huống không kịp đề phòng, còn chưa thi triển bản lĩnh đã phải quỳ xuống, mời vừa nói ra mấy lời hùng hồn, một khắc sau đã chật vật quỳ sụp xuống.

Dù là bất kỳ ai cũng cảm thấy không phục, chớ nói chỉ là giới tử Thần U.

Giờ phút này, hai người đều là nỏ mạnh hết đà. Nhưng nếu là yêu nghiệt chân chính thì dù có đến tình trạng nỏ mạnh hết đã vẫn có sức chiến đấu kinh người như trước, không để bất kỳ ai khinh thường.

Hiển nhiên, Lâm Nhất và giới tử Thần U đều là siêu phàm trong chúng yêu nghiệt, vạn người không có một.

“Lâm Nhất, ngươi có dám hay không!?”, giới tử Thần U lại lần nữa hùng hổ dọa người.

Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, hắn phát hiện có rất nhiều ánh mắt đổ đồn về phía mình, trong số đó có vài ánh mắt mang theo ẩn ý. Nếu hắn không tiếp trận chiến này, e rằng nhiều người sẽ cho rằng hắn thật sự sợ hãi.

Đến lúc đó, chưa chắc không có giới tử khác đến khiêu chiến. “Ngươi muốn tự rước lấy nhục, ta sế làm như ngươi mong muốn”. Lâm Nhất ngẩng đầu, thản nhiên nói.

“Ha ha, hay cho câu như ngươi mong muốn. Ngươi định vả mặt ta tiếp à? Không có chuyện đó đâu!”, sắc mặt giới tử Thần U trở nên hung tợn. Hắn ta gầm lên một tiếng, một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hẳn ta tràn ra.

Bốn chữ “như ngươi mong muốn” đã trở thành cái gai trong lòng hắn ta.

Ai cũng biết hắn ta đã nhiều lần lên tiếng, hòng ép Lâm Nhất đến. Đến khi Lâm Nhất xuất hiện, câu đầu tiên tên này nói chính là “ta đã đến như ngươi mong muốn", chẳng qua không ai ngờ rằng những lời này ẩn chứa lửa giận vô cùng tận, và thiếu niên này cũng đã nhấc lên một trận cuồng phong kinh thiên động địa tại quảng trường Phong Lăng.

Oanh!

Vừa dứt lời, uy áp trên người giới tử Thần U đã tăng vọt, trên người hắn ta bắn ra hào quang, toàn thân trở nên trong suốt, có thể lờ mờ thấy được thánh văn huyết ngọc được khắc trong khí hải bên trong cơ thể. Chưa hết, phía dưới thánh văn huyết ngọc kia còn có một đóa hoa Tỉnh Ma đang nở

Trong năm khí hải lớn có ba đóa hoa Tinh Ma đang chìm nổi, trong mỗi nhụy hoa lại có một thánh văn huyết ngọc tọa trấn.

“Hoa Tinh Mai”

Ánh mắt mọi người lập tức lóe lên tia khác thường, tiếng kinh hô lần lượt vang lên. Việc này quả thực đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

Hiển nhiên, giới tử Thần U đã hàng phục được hoa Tinh Ma, có hoa Tinh Ma gia trì, chân nguyên sẽ có sự thay đổi về chất, thoát thai hoán cốt, khí hải cũng sẽ diễn hóa thành Động Thiên càng thêm vững chắc.

Đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận như thế này, bọn họ chỉ có thể so đấu nội tình. Mà nội tình của giới tử Thần U quả thực khiến mọi người lắp bắp kinh hãi.

“Lâm Nhất, đây chính là con đường mà ngươi lựa chọn, đừng trách ta khi dễ ngươi!”

Giới tử Thần U cười khoái trá, hoa Tinh Ma trong khí hải đều đang bốc cháy, vô số hư ảnh của hoa bắn ra quanh thân hắn ta. Hắn ta đứng giữa vô số quang ảnh chất chồng lên nhau, mờ mờ ảo ảo, thoạt nhìn cứ như vượt trên thế gian, toát ra uy áp không thể nhìn thẳng.

Vèo!