Lâm Nhất bỗng nhìn thấy một luồng kiếm quang, dù nó chỉ nhoáng lên một cái. Thế nhưng, khoảnh khắc ấy lại giống như trôi qua vô số năm tháng hay như cái nhìn lướt qua nhau giữa hai người xa lạ.
Giống như khiến những năm tháng luân hồi đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
A!
Sau khoảnh khắc ấy, thần linh đánh nhau với kiếm khách kia hình như đã hét thảm một tiếng. Một cột máu phun ra như suối, có rất nhiều thần huyết đã bốc. hơi trên không và tỏa ra sức mạnh khủng bố hình thành một cái lốc xoáy đen ngòm như hố đen.
Có chín giọt thần huyết rơi xuống, mỗi giọt đều giống như một vầng mặt trời chói chang.
"Ở bên kial" Khi Lâm Nhất còn đắm chìm trong sự ảo diệu của một kiếm kia thì bị giọng nói của Nguyệt Vi Vi đánh thức. Hắn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy hình ảnh trên
không đã biến mất.
Nguyệt Vi Vi cưỡi ngựa Huyết Long chạy về phía máu Thần Huyết rơi xuống. Lâm Nhất vội vàng thi triển thân pháp đuổi theo.
Nửa tiếng sau, sâu trong cấm khu, Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi đều dừng lại trước một cái vực.
Bên dưới là vực sâu không đáy bị bóng tối bao trùm, chỉ nhìn vài lần mà linh hồn như bị nó hút đi.
"Chắc hẳn là ở nơi này, tổng cổng có chín giọt thần huyết". Nguyệt Vi Vi nhìn xuống vực, lấy bảo kính hồi thiên ra chiếu về phía vực sâu. Xoet!
Bảo kính hồi thiên lắc lư, xác định phương hướng rồi bắn ra một chùm sáng. Nơi nó chiếu đến lộ ra một trái cây màu vàng.
Trái cây màu vàng kia có bảy phiến lá, trên mỗi phiến lá đều điểm xuyết một giọt sương, còn nó lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Vừa nhìn thấy nó, cơ thể lập tức cảm thấy muốn ăn.
Sau khi có cảm giác ấy thì ngày càng khó cưỡng lại, hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
Lâm Nhất dùng kiếm ý mạnh mẽ của mình dằn sự ham muốn ấy lại, ngó sang Nguyệt Vi Vi bên cạnh thì thấy nàng ta ngơ ngác đi về phía vực sâu.
"Dừng lại".
Lâm Nhất biến sắc, vươn tay nắm lấy Nguyệt Vi Vi giật mạnh về sau. Sức mạnh lớn đến nỗi khiến cơ thể mềm mại của nàng ta trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
"Không sao chứ?", Lâm Nhất cúi đầu hỏi.
Nguyệt Vi Vi hoàn hồn, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi: 'Không ngờ lại sinh ra bảy phiến lá, khó tin thật, ba quả Thần Huyết lúc trước cũng không có phiến lá nào. Trên mỗi phiến lá còn có sương đọng lại, lá cây và thần quả không thể luyện hóa,
nhưng nếu là giọt sương thì Lâm ca ca có thể thử xem".
Suy cho cùng, nàng ta vẫn nhớ đến Lâm Nhất, trái cây còn chưa lấy được đã nghĩ xem hắn có thể luyện hóa giọt sương trên phiến lá không.
"Lâm ca ca, sao mắt của huynh lại chảy máu vậy?”
Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu nhìn sang thì bỗng nhiên hoảng sợ, vội lấy khăn tay ra lau cho Lâm Nhất. Chỉ một lát, trên khăn tay trắng ngần đã dính đầy máu tươi, trông cực kỳ chói mắt.
Mãi đến lúc này, Lâm Nhất mới cảm thấy đôi mắt đau nhức không thôi, vội vàng nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, song khóe mắt vẫn có máu chảy ra, trông cực kỳ đáng sợ.
"Lạ ghê".
Lâm Nhất vươn tay chấm chút máu, cau mày, hắn chẳng thể nhớ nổi mình bị thương lúc nào.
Nếu máu cứ chảy tiếp, đôi mắt của hắn rất có thể sẽ mù.
"Lâm ca ca, có phải huynh đã nhìn thấy gì trong cảnh hai vị thần đánh nhau ban nãy không?”, Nguyệt Vi Vi như nhớ đến gì đó, sốt ruột hỏi.
"Ban đầu thì mơ hồ không thấy gì hết, sau đó... sau đó ta thấy một luồng kiếm quang", Lâm Nhất nói đến cuối thì giật mình, lẽ nào là nó.
Nguyệt Vi Vi biến sắc, lo lắng nói: "Cái này thì tệ rồi đây". "Cô không nhìn thấy luồng kiếm quang kia hả?" "Ta không thấy".
Thì ra là thế. Có vẻ như vấn đề năm ở luồng kiếm quang kia, có lẽ vì sở hữu kiếm ý Thông Thiên nên hắn đã thấy được hào quang của nó.
May mà chỉ là hào quang, nếu là một kiếm kia thật thì chắc Lâm Nhất đã chết rồi.
Nhưng chỉ là chút hào quang cũng đã khiến cho Lâm Nhất cảm giác được vô vàn đạo vận vô cùng huyền ảo khó tả.
Ánh hào quang của nó lưu lại trong mắt Lâm Nhất, nếu không thể luyện hóa thì sớm hay muộn gì hắn cũng mù.
Nhưng muốn luyện hóa kiếm chiêu sinh ra trong lúc các thần linh đánh nhau, dù chỉ là cái bóng mờ của nó thôi, song vẫn khó hơn lên trời với Lâm Nhất.
Nguyệt Vi Vi lấy một miếng vải trắng ra, bôi chút linh dược lên rồi nhẹ nhàng cột lên mắt Lâm Nhất.
"Khoảnh Khắc Sơ Khai".
Lâm Nhất bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
"Cái gì?", Nguyệt Vi Vi lo lắng hỏi.
"Đây là tên của kiếm quang kia. Lúc đó, ta đã hơi hiểu một chút. Chắc là... ta có thể luyện hóa nớ', Lâm Nhất suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Có lẽ, ta có
thể nếm thử quả Thần Huyết kia".
Giờ tầm mắt của hắn đã đen thui, không thể thấy được bất cứ thứ gì.