Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 381: Một cái mạng đủ không?




Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia kiên định, dù thành Thanh Dương có là núi đao biển lửa thì hắn vẫn phải xông vào.

Hắn không thể bỏ mặc Huyết Long Mã như vậy được.

Trên cánh đồng hoang vu, Chương Nhạc nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất dần đi xa, vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa cảm thấy xa lạ.

Lúc trước, ở núi Thiên Hỏa, Lâm Nhất còn chưa có danh tiếng gì, thoạt nhìn có vẻ rất non nớt. Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở núi Thiên Hỏa đã khiến rất nhiều người cười nhạo, nói rằng hắn chắc chắn sẽ chết.

Nhưng Lâm Nhất không chết, mà trái lại còn tạo thành uy danh hiển hách tại quận Thanh Dương.

Đến hiện tại, không có ai ở quận Thanh Dương dám khinh thường hắn.





Quận Thanh Dương nằm ở biên cương Đại Tần đế quốc, nổi danh hỗn loạn, cái gọi là mạnh được yếu thua được thể hiện rất rõ ràng ở nơi này.

Quận thành lớn nhất của nó tụ tập đủ loại thành phần, rồng rắn lẫn lộn, càng khiến quy tắc kia được phát huy đến mức tận cùng.

Thành Thanh Dương, quảng trường phía bắc.

Quảng trường này chính là một phiên chợ đen, ngày thường tụ tập một lượng lớn tán tu, có rất nhiều món đồ không thể xuất hiện cũng có thể tìm thấy ở đây.

Khi đại đa số những võ giả Tiên Hiên mạo hiểm trong Thanh Dương Giới trở về thì nơi này cũng dần náo nhiệt hẳn lên.

Có rất nhiều võ giả Tiên Thiên nghe danh mà đến, muốn tìm vài món bảo bối.



Ở quảng trường phía Bắc có một phòng đấu giá lộ thiên, nơi này đã sớm không còn chỗ ngồi, biển người ầm ầm như thủy triều dậy sóng.

Trên đài đấu giá hiện tại, Huyết Long Mã bị xích lại. Trông nó vô cùng uể oải, vết thương chồng chất, da thịt bị quất đến bong ra, miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình. Nó phát ra từng luồng khí tức chán nản, dáng vẻ nửa sống nửa chết.

Cảnh tượng như thế khiến rất nhiều người cảm thấy tò mò.

Huyết Long Mã nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, hoàn toàn mất đi linh tính vốn có.

“Quảng trường phía Bắc đang làm cái quỷ gì vậy, bày ra trận thế lớn như vậy chỉ để đấu giá một con ngựa chết thôi à?”

“Đừng đoán mò, đó không phải ngựa chết. Đó là ngựa của Lâm Nhất đấy, trước kia có rất nhiều người ngũ khiếu, thậm chí là lục khiếu đã từng bị nó đá bị thương”.

“Biết Lâm Nhất không? Hắn là một kẻ đủ hung ác, dám vơ vét tài sản của Huyết Tông Môn và Kim Diệm Tông, thậm chí còn dám ra tay với Bạch Lê Hiên”.

“Lúc trước, con ngựa này oai phong nhường nào, Bạch Lê Hiên muốn hàng phục nó mà nó cũng dám hất hắn ta xuống. Huyết mạch của nó rất mạnh mẽ, chắc chắn là dị chủng, dù không thể hàng phục được thì ăn thịt cũng không tệ!”

“Thật ư?”

“Có nhiều người nhìn thấy, sao lại là giả được. Trái lại, lần này Hắc Phong Tam Sát được hời rồi! Chỉ tiếc tên tiểu tử Lâm Nhất kia đã chết, cứ thế chết trong vực Âm Phong”.

“Đó gọi là chết có ý nghĩa. Ngay cả Bạch Lê Hiên mà cũng dám đối đầu, ai cứu được hắn chứ?”

Nhắc đến danh tiếng của Lâm Nhất, bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Hiện tại trong quận Thanh Dương, tên tuổi của Lâm Nhất gần như không ai không biết, không ai không hiểu.

Đủ loại sự tích về hắn trong Thanh Dương Giới đã sớm lan truyền rộng khắp.

Hiện tại, buổi đấu giá tại quảng trường phía Bắc này có thể thu hút nhiều người đến như vậy cũng vì mối quan hệ sâu đậm giữa Huyết Long Mã và Lâm Nhất.

“Chư vị yên tĩnh!”

Một gã trung niên mặc áo xanh, để ria mép bước lên đài đấu giá, ánh mắt lóe lên tia khôn khéo chỉ có ở thương nhân.

Một thân tu vi không tầm thường, đã đạt đến Tiên Thiên lục khiếu.

Người đàn ông áo xanh kia cười nói: “Có lẽ chư vị cũng đã biết lai lịch của con ngựa này. Chắc chắn nó là loài dị chủng, tu luyện đến cảnh giới Huyền Võ cũng có thể được. Trong Thanh Dương Giới có rất nhiều cao thủ đã thúc thủ vô sách, không làm gì được nó!”

“Lời này không giả, thế nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của con súc sinh này thì… còn sống nổi không?”

“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy Bạch Lê Hiên đánh nó ba chưởng!”

“Với thương thế như vậy, ta thấy nó đã sớm hấp hối, có mua về cũng chỉ là ngựa chết mà thôi!”

Dưới đài vang lên âm thanh nghi ngờ, gã áo xanh sờ sờ ria mép, cười nói: “Đừng vội!”

Lập tức có một tên tùy tùng bước lên đài, bưng theo một cái khay phủ lụa đỏ.

Gã trung niên kia lấy roi ngựa trong khay ra, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, cười nói: “Ta sẽ cho chư vị nhìn thử xem con súc sinh này có bao nhiêu đáng sợ”.

Chát!

Vừa dứt lời, roi ngựa trong tay phát ra âm thanh giòn dã, quất thẳng vào thân thể Huyết Long Mã.

Máu tươi chảy đầm đìa, thoáng chốc, da lông toàn thân Huyết Long Mã xù lên, tựa như một ngọn lửa đỏ đang bốc cháy hừng hực.

Trên người Huyết Long Mã vốn trông như đang hấp hối lập tức bộc phát sát khí ngút trời, luồng hơi thở táo bạo tràn ngập toàn trường.

Hai mắt nó long lên sòng sọc, ra sức giãy dụa, muốn giật đứt dây thừng trên người, nhưng nó càng giãy dụa thì càng bị thít chặt, gần như dây thừng sắp ăn sâu vào da thịt.

“Ngoan ngoãn một chút!”

Gã trung niên cười khẩy, roi ngựa trong tay không ngừng quất xuống, đánh cho Huyết Long Mã rống lên từng hồi.

“Sát khí thật mạnh, không ngờ nó còn có khí thế đến vậy!”

“Khó trách ngay cả Bạch Lê Hiên cũng không hàng phục được”.

Âm thanh kinh ngạc liên tục vang lên khắp quảng trường đấu giá, tạo thành từng đợt tiếng ồn.

Hắc Phong Tam Sát ngồi dưới đài cười như nở hoa. Bọn họ biết chắc Huyết Long Mã sẽ bán đươc giá cao.

Sau khi bị đánh một trận tới tấp, Huyết Long Mã táo bạo cũng dần an tĩnh lại, hai mắt trào ra từng giọt lệ máu.

“Hừ, không cho mày nếm mùi đau khổ thì mày không biết ngoan ngoãn!”

Gã trung niên áo xanh cười lạnh, dừng tay lại, lúc này mọi người mới hoảng sợ phát hiện trên roi ngựa của ông ta cắm đầy gai nhọn sắc bén.

Khó trách chỉ mới đánh một chút đã khiến Huyết Long Mã da tróc thịt bong, đau đớn đến vậy.

“Bây giờ có ai muốn ra giá không?”

Gã áo xanh nhìn xung quanh một lượt, lộ vẻ chờ mong.

“Một cái mạng, ông thấy có đủ không?”

Ngay khi mọi người còn chưa kịp ra giá, một âm thanh lạnh lẽo thấu xương, mang theo tiếng nghiến răng ken két đột nhiên vang lên.

Trong giọng nói kia ẩn chứa sát ý lạnh như băng khiến quảng trường phía bắc to lớn thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Vô số người nhịn không được rùng mình một cái!

“Tên khốn nào dám gây rối ở quảng trường phía bắc?”

Người áo xanh tức giận không thôi, khi ngẩng đầu nhìn lại, ông ta thấy được một đôi mắt đỏ như máu mà cả đời mình khó quên.