Ai sống ai chết còn chưa biết đâu!
Hoàng Đồ cười gẵn, tóc dài bay múa, lắc mình bay thẳng về phía Lâm Nhất! Độc Bá Thiên Hạ!
Hắn ta đánh ra một chưởng, ngai vàng sau lưng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một bóng người đầu đội vương miện hạ xuống từ trên không. Ngay khi bóng người đó ngồi lên ngai vàng, người nọ phảng phất như một vị vua thống trị bốn phương. 'Trên người Hoàng Đố quấn quanh chín con rồng màu vàng, sau khi tung ra một chưởng, cả thế giới như quỳ rạp dưới chân hắn ta.
Suy cho cùng, hắn ta cũng là giới tử của một phương, một kích mạnh nhất khi bị đồn vào đường cùng quả thật khiến mọi người phải mở mang tâm mắt và thốt lên đầy kinh ngạc.
'Trên cây Thanh Tiêu, hoa diên vĩ nở rộ! 'Ta có một kiếm, Nhật Nguyệt Đồng Huy!
Kiếm trong tay Lâm Nhất ngân vang tận trời, trong lòng hắn nghẹn một cục tức. Một kiếm Nhật Nguyệt Đồng Huy, phát ra sự sắc bén, lòng quyết tâm bền vững và khí thế duy ngã độc tôn đầy bá đạo.
Mọi người hoảng sợ, ánh mắt của họ đều bị một kiếm kia dọa ngơ ngác. Kiếm quang trên người Lâm Nhất bùng nổ, mỗi một ngọn tóc đều tỏa ra ánh sáng ngọc ngà bay múa trong cơn gió.
Rắc!
Chỉ thoáng chốc, chín con rồng màu vàng quấn quanh trên người Hoàng Đồ đã bị đánh nát. Ngay sau đó, Thánh Linh ngai vàng cũng sụp, bóng đế vương phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Kiếm thế khủng bố bẻ gãy nghiền nát mọi thứ cùng với sự bá đạo ấy của Lâm Nhất quả thật trước giờ chưa từng có. Khoảnh khắc thánh linh bị bổ nát, đạo giáp trên người Hoàng Đồ cũng vỡ vụn. Táng Hoa như một ngôi sao chiếu sáng cả vùng trời, thoáng chốc đâm vào ngực của đối phương.
Phụt!
Giới tử Hoàng Đồ phun ra một ngụm máu tươi, dùng hết mọi thủ đoạn khiến kiếm Táng Hoa lệch khỏi ngực 20cm. Hắn ta đã thua thảm hại trước một kiếm ấy, đây hoàn toàn là áp đảo từ một phía, chứ không ngang nhau như những gì Hoàng Đồ đã nghĩ.
Vẻ mặt hắn ta dữ tợn, trong mắt lộ ra sự điên cuồng, trực tiếp giơ tay nắm lấy mũi kiếm Táng Hoa.
Hoàng Đồ mặc kệ máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, thở dồn dập, nặng nề nói: "Lâm Nhất, thả ta đi. Giờ ngươi thu tay lại còn kịp, không thì ngươi chắc chắn sẽ không thể tránh thoát được một kích đến từ Thánh Linh của năm đại giới tử. Giết ta, ngươi cũng sẽ chết".
Lâm Nhất cau mày nhìn máu tươi chảy xuôi trên thân kiếm, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Hoàng Đồ thấy thế lập tức vui vẻ: "Ngươi do dự hả, không có gì phải do dự cả. Thả ta đi, cũng cho mình một con đường sống. Ta đảm bảo..."
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Lâm Nhất đã rót chân nguyên vào thân kiếm, đánh văng tay đối phương ra, kiếm quang lóe lên, nhanh như chớp đâm tới.
Ngay khi ánh kiếm lóe lên, trên cổ Hoàng Đồ lập tức phun ra máu tươi, mắt thường có thể thấy được sức sống của hắn ta đang khô kiệt. Hoàng Đồ giơ tay che miệng vết thương trên cổ, nhưng chẳng ích gì. Hắn ta hoàn toàn không thể hiểu nổi nhìn chăm chằm vào Lâm Nhất với ánh mắt hoang mang và không cam.
Tại sao!
Rõ ràng ngươi đã do dự!
"Ta không do dự, chỉ là tay ngươi làm bẩn kiếm của ta". Lâm Nhất lạnh nhạt nói.
"Ngươi!"
Giới tử Hoàng Đồ tức giận trợn to hai mắt, thở hồn hể, bàn tay che cổ siết chặt thành quyền đấm thẳng về phía Lâm Nhất.
Ầm!
Nhưng hắn ta mới bước lên một bước, kiếm quang trên cổ đã nổ tung, cả người lập tức bay ra ngoài. Bịch, cơ thể không đầu mềm nhữn ngã xuống hồ, nước bắn tung tóe.
Từ nay về sau, trên đời này không còn giới tử Hoàng Đồ nữa! Không gian chợt yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người khó có thể tin nhìn cảnh tượng ấy, Hoàng Đồ quả thật đã chết. Trong lòng nhiều người bỗng xuất hiện một suy nghĩ, hóa ra giới tử cũng sẽ chết, dù là giới tử sau khi chết cũng chỉ gây ra chút gợn sóng mà thôi.
Trên con đường thông thiên này, mười phương giới tử đều kiêu ngạo vô cùng, họ có địa vị cao cả, được gọi là cấm ky.
Bọn họ tương đương với thần, không thể đắc tội, trêu chọc hay chiến thắng trong cuộc tranh tài vạn giới này được. Chẳng ai ngờ có một ngày giới tử sẽ chết, vả lại còn chết thê thảm như vậy.
Rắc!
Quả thật như lời giới tử Hoàng Đồ, sau khi Lâm Nhất đâm ra một kiếm đó thì dị tượng Nhật Nguyệt Đồng Huy cũng vỡ vụn.
Lực cản của năm đại giới tử đằng sau lập tức giảm bớt, năm Thánh Linh khủng bố đánh nát tấm khiên bằng kiếm ý, tiếng kiếm gấy vang vọng bầu trời. Năm Thánh Linh xé rách hư không xông về phía Lâm Nhất, vẻ mặt của những giới tử kia cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Chỉ thoáng chốc, năm Thánh Linh đã xuyên thủng hư không xông đến trước. mặt Lâm Nhất.
Nhanh thật!
Nhanh đến nỗi Lâm Nhất không kịp gọi Thánh Linh và chém ra một kiếm. Lúc này, kiếm ý của hắn đã bị năm Thánh Linh áp chế.
Thánh Linh suy cho cùng cũng là Thánh Linh, dù bình thường gặp phải năm Thánh Linh đánh tới thì cũng chẳng có yêu nghiệt nào trên con đường thông thiên có thể đỡ được.
Thánh giáp Thương Long!
Lâm Nhất bay lên không, thoáng chốc thi triển thánh giáp Thương Long, thần quang trong bảo cốt Thương Long lập tức tỏa sáng. Một tấm long giáp trông vô cùng sống động xuất hiện, mười tám luồng long văn màu vàng đen phía trên chợt hóa thành vô số long ảnh.
Ẩm!
Năm Thánh Linh xông đến lập tức đâm nát mười tám long ảnh, xé rách long giáp. Sau đó, chúng nghiền nát kiếm uy Thương Long trên người Lâm Nhất, lại đánh nát chân nguyên bảo vệ của hắn, tiếng nổ ầm ầm chấn động đất trời không ngừng vang lên, dị tượng khủng bố như muốn xé rách hư không.
Thật đáng sợi
Không có lời nói có thể miêu tả được cảnh tượng chấn động ấy, năm Thánh Linh đồng loạt tấn công khiến cả Thánh Tuyền Linh Trì cũng rung lắc kịch liệt.
Sóng xung kích nhẹ nhàng đảo qua khiến nhiều người không kịp chuẩn bị bị đánh hộc máu bay ra ngoài.
"Kết thúc rồi ư?"
Mọi người ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, ngay khi Lâm Nhất nói lấy một địch bảy thì thực ra họ đã đoán trước được cảnh này rồi. Hắn rất mạnh, có thể đè bẹp Hoàng Đồ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ có một mình.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Vù!!
Ánh sáng tan đi, Lâm Nhất cả người chồng chất vết thương chậm rãi rơi xuống như một con diều đứt dây. Kiếm trong tay hắn cũng không biết ở đâu.
Trông cực kỳ thảm thiết! "Vẫn chưa chết luôn?”
Năm đại giới tử sử dụng chiêu mạnh nhất của mình thấy vậy thì trong mắt không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ thở hổn hển, mặt mày trắng bệch. Theo. lý thuyết thì Lâm Nhất chắc chắn sẽ chết mất xác dưới một kích ấy mới đúng. Không ngờ, hắn vẫn chưa chết, điều này khá là bất ngờ.
Không gian vang lên một tiếng gầm đầy lạnh lẽo, Đế Vũ chợt bay lên, hai mắt không chút tình cảm. Hắn ta lắc mình bay đến trên đầu Lâm Nhất, kiêu ngạo rũ mắt nhìn hắn.
"Lâm công tử, để ta đưa ngươi một đoạn đường".
Đế Vũ vươn tay, năm ngón tay hóa thành trảo, đầu ngón tay lóe lên vẻ sắc bén. Hắn ta chợt biến mất, chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt Lâm Nhất, vươn tay chộp một cái.
Phụt!
Máu tươi bản tung tóe, động tác ấy quá nhanh khiến người ta không thấy nổi bàn tay hắn ta. Đợi đến khi nhìn thấy, một đoạn xương cốt lập lòe ánh sáng Phong Lôi, khắc thần văn đã nằm trong tay hắn ta.
Bảo cốt Thương Long của Lâm Nhất thế mà bị Đế Vũ trực tiếp đào ra.
Mọi người hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cả người run rẩy.