Nhưng dần dà, Lâm Nhất thế mà lại nghe hiểu được một chút. Không phải hắn trở nên thông minh, mà là nhóc con kia giảng rất đơn giản. Nếu kiếm như rồng, phải có quỷ, quỷ tức linh hồn, cũng là một loại khí hồn hay một loại thần vận. Nếu kiếm như rồng, phải có linh, linh kia lại có liên quan đến võ học Thánh Linh.
Nàng ta càng giảng càng rõ ràng, trực tiếp tương ứng với Tử Diên Kiếm Quyết mà Lâm Nhất tu luyện.
Keng!
Quanh người hắn vang lên tiếng kiếm ngân leng keng, kiếm ý nở rộ phảng phất tiếng rồng ngân, có bóng thần long như ẩn như hiện lượn vòng khắp không gian.
Sắc mặt Lâm Nhất vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng lại cảm giác được kiếm ý của bản thân đang mạnh lên. Kiếm ý Thông Thiên đại thành đang tỏa ra ánh sáng ngọc ngà chói mắt.
Tiểu Tử giảng kiếm điển Thần Long xong, bắt đầu nói đến kiếm điển Phượng Hoàng, chúng đều cực kỳ thâm ảo. Tiểu Tử chỉ mới nói ra khỏi miệng đã như chạm đến đại đạo khiến đất trời cộng hưởng, làm người ta gặt hái được rất nhiều khi đặt mình bên trong.
Sau khi hai người trao đổi xong, Tiểu Tử bắt đầu gảy Long Hoàng Khúc, quả thật là bao hàm mọi thứ khiến Lâm Nhất mở mang tầm mắt.
Hóa ra, âm luật quả thật có thể chạm đến đại đạo, đúng là khó tin và có một không hai. Ban đầu, Lâm Nhất vẫn không hiểu lắm, chỉ có thể cảm giác được đôi chút huyền diệu của nó. Nhưng khi Tiểu Tử nói đến khúc Tử Diên Kiếm Quyết có liên quan đến đạo thì hắn lập tức hiểu, một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới
đã mở ra với Lâm Nhất.
Sau khi Tiểu Tử nói xong, Lâm Nhất ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên một tia sáng. ngôn tình ngược
Ong!
Kiếm ý vù vù, mỗi một chỗ trên quần áo của Lâm Nhất đều lấp lánh ánh chiều ta, tóc tai cũng nhẹ nhàng bay múa.
"Lợi hại thật, Đồ Thiên Đại Đế quả nhiên bất phàm”, Lâm Nhất không kiềm được ngó Tiểu Tứ nói. Hắn cảm thấy kiếm ý Thông Thiên của mình có thể đột
phá lên cảnh giới đại viên mãn bất cứ lúc nào.
Nhóc con kia bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi, có điều tên của bản Đế phải đọc hết mới có khí thế".
Hừ, có mỗi lời khen ấy thôi mới không đủ để khiến nàng ta hãnh diện đâu.
Lâm Nhất khẽ cười rồi chậm rãi đứng dậy, Long Hoàng Khúc ban nãy đã có ảnh hưởng rất nhiều đối với hắn. Sau khi đứng dậy, Lâm Nhất lập tức bắt đầu tập luyện, thi triển kiếm trận Tử Diên.
Vậy mà lại không khen bản Đế thật luôn!
Tiểu Tử khoanh tay trước ngực, phụng phịu, khó chịu ngó Lâm Nhất.
Xoet! Xoet! XoẹtI
Cơ thể Lâm Nhất nhoáng lên, hoa diên vĩ nở rộ dưới chân, trong người bắn ra vô số kiếm ý, thoáng chốc tạo thành một biển kiếm trận.
"Xoay!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, kiếm trận bắt đầu chuyển động, tiếng leng keng không ngừng vang lên bên tai. Trong kiếm trận có cánh hoa bay múa, Lâm Nhất đứng bên trong cảm thấy mỗi một mảnh không gian đều bị kiếm ý bao phủ. Ngay khi kiếm trận chuyển động, uy áp của kiếm ý Thông Thiên lập tức. bùng nổ đến một mức độ chưa bao giờ có.
Dung hợp!
Lâm Nhất thầm nghĩ, mười tám luồng long văn tử kim hóa thành từng long ảnh chui vào trong kiếm trận. Thoáng chốc, kiếm quang và long ảnh lập tức xâu chuỗi với nhau khiến mảnh không gian này trở nên kiên cố không gì phá nổi. Kiếm quang và long ảnh kết hợp đã bày ra dị tượng khủng bố có một không hai.
Trước đây hắn không bỏ nhiều công sức ra để tìm hiểu kiếm trận này cũng là vì không coi trọng nó.
Nếu trước đó hắn tìm hiểu rõ, với thủ đoạn này thì chưa chắc không chống nổi đòn tấn công của năm thánh linh. Trong mắt Lâm Nhất lập lòe ánh sáng, có hơi hối... Nhưng cũng chỉ thoáng hối hận mà thôi.
Lúc đó, hắn có bảo cốt Thương Long, dùng thần văn thi triển Thương Long Thánh Thiên Quyết, có thể ngưng tụ ra thánh giáp Thương Long nên hoàn toàn không nghĩ tới Tử Diên Kiếm Quyết. Dù sao sau khi đến con đường thông thiên này, hắn đã lấy được rất nhiều kỳ ngộ, nên thực ra trong lòng cũng có chút xem nhẹ Tử Diên Kiếm Quyết.
Song, hắn lại quên mất dù gì bảo cốt cũng chỉ mới mở được một tầng, hoàn toàn không phải vô địch. Tuy thánh giáp Thương Long rất mạnh, chống lại được cả võ học Thánh Linh. Nhưng lại không chống lại được đòn tấn công của cả năm thánh linh.
€ó đôi khi ỷ lại vật bên ngoài quá, ít nhiều gì cũng sẽ bỏ qua khả năng của bản thân.
Giờ bảo cốt bị lấy, trái lại khiến Lâm Nhất tỉnh ngộ ra. Tuy bảo cốt dung hợp. trên người mình, nhưng suy cho cùng cũng là vật ngoài thân. Nếu không hoàn toàn dung hợp với máu thịt, mở được mười tầng phong ấn thì lúc nào cũng có khả năng bị cướp đi.
Nhưng kiếm ý lại khác!
Không ai có thể cướp đi trình đồ của hắn ở mặt kiếm đạo, Tử Diên Kiếm Quyết và đủ loại kiếm pháp. Đây là sự khác biệt giữa hai bên.
Bên cạnh sự lợi hại của bảo cốt thì cũng vừa là phúc, vừa là họa.
"Nghịch!"
Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ vấn đề ấy thì cũng thầm ra lệnh.
Khi kiếm trận khổng lồ đảo ngược lại thì gặp phải một lực cản rất lớn, nó khiến cho cả không gian đều chấn động một cách kịch liệt. Quả nhiên, kiếm quyết có cảnh giới càng cao, kiếm ý càng mạnh thì khi đảo ngược lực cản cũng
sẽ càng lớn.
Nhưng kiếm trận Tử Diên này phải nghịch chuyển mới được, không thì chẳng thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất của nó.
"Phái!"
Lâm Nhất gầm lên, quần áo tóc tai trên người điên cuồng bay múa, dưới tiếng kiếm ngân réo rắt cấu thành một làn điệu êm tai, vô thức tạo nên một âm luật nào đó.
Âm, ầm!
Trận pháp kết hợp giữa hơn 360 luồng kiếm quang và 18 long ảnh thoáng chốc phá tan lực cản, ầm ầm bắt đầu nghịch chuyển. Trong quá trình đó, có một bóng Phượng cực kỳ khổng lồ bay ra từ trong trận. Cùng lúc ấy, ánh sáng chói mắt của Mặt Trời cũng len lỏi đến mọi ngóc ngách.
Dưới một tiếng Phượng hót, cả đất trời như bị đốt cháy. Uy áp khủng bố kia lập tức phá tan rào cản Thiên Phách tầng năm, Thiên Phách tầng sáu, Thiên Phách tầng bảy xông thẳng lên Tinh Quân!
Tuy uy áp đáng sợ chỉ diễn ra trong thoáng chốc, nhưng ánh hào quang của nó cũng đủ chói mắt. Kiếm trận Tử Diên, Phượng minh triêu dương!
Lâm Nhất thở hổn hển, trong mắt lấp lánh ánh sao, không giấu nổi vẻ phấn khích.
"Không tồi, tuy không giỏi âm luật, không thể gảy được khúc Bách Điểu Triều Phượng, nhưng cũng có chút phong thái của bản Đế năm ấy rồi đó. Vừa hay ta đang thiếu một kẻ hầu, Lâm Nhất, nếu ngươi bằng lòng làm người hầu cho ta. Bản Đế đảm bảo sẽ khiến ngươi có thể giết Thần Linh khi mới ở Thánh Cảnh trong vòng 10 năm', Tiểu Tử hơi gật đầu, lộ ra ánh mắt vừa lòng nói.
Tâm trạng Lâm Nhất đang tốt nên không so đo với nàng ta, chỉ cười to nói: "Người hầu thì khỏi, nữ nhi lại đang thiếu một đứa nè".
"Bản Đế nói nghiêm túc đớ', Tiểu Tử ngửa đầu bảo.
"Ta cũng nghiêm túc".
Lâm Nhất quan sát cô nhóc, xoa xoa cằm, nhóc con này trông mới 16 17 tuổi. Khuôn mặt xinh xắn không chút tỳ vết hay bắt bẻ được điều gì, trên người tỏa ra một khí chất thánh khiết, xinh xắn đáng yêu, tóc tết đuổi sam, nhìn kiểu gì cũng cực kỳ dễ thương.
Chỉ là thích khoác lác, không thì coi như con gái cũng khá tốt.
"Mơ đi, bản Đế không thèm nói chuyện với ngươi nữa”, cô nhóc trợn trắng mắt, hừ một tiếng rồi quay đâu đi nói.
Vẻ mặt Lâm Nhất lại dần trở nên nghiêm túc, theo như lời cô nhóc kia có lẽ khoảng 15 phút nữa thì vết thương trên người mình sẽ lành lại.
15 phút cũng đủ để mình khiến kiếm ý Thông Thiên đột phá lên cảnh giới đại viên mãn.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lếo, đồ đã vào tay hắn thì chưa bị cướp đi bao giờ. Hắn chắc chắn sẽ lấy lại bảo cốt và cả vốn lần lãi!