Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3838: Giữa vòm trời




Đây chính là kết quả mà bọn họ muốn, chắc chắn Lâm Nhất sẽ không lựa chọn quay về Huyền Hoàng. Ba tháng sau, khi hắn rời khỏi Thánh Minh, đó sẽ là ngày chết của hắn!

Ngay cả Đế Vũ đang thoi thóp nằm trên mặt nước cũng nở nụ cười khoái trá. Sau khi bị đào lấy tim rồng, hắn ta vẫn luôn nghẹn một hơi, không chết được, còn phải chứng kiến đủ loại huy hoàng của Lâm Nhất, cảm giác uất ức đó quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Hiện tại nhìn thấy cảnh này, không thể không nói, dù lát nữa sẽ phải chết, hắn ta cũng được nhắm mắt, có thể an nghỉ được rồi. Đứng đầu bảng thì đã sao, kết quả vẫn là con đường chết, e rằng còn chết thảm hơn so với hắn ta.

Giữa vòm trời, Nguyệt Vi Vi lắng lặng nhìn Trần Tâm. Trần Tâm không chút cảm xúc, chỉ nói: “Đừng gây rối, sư phụ muốn ta mang muội về, không phải muốn ta để muội dẫn theo một gã đàn ông về, người sẽ đánh chết ta đấy”.

Nguyệt Vi Vi mếu máo nói: “Côn Luân to như vậy, thật sự không có tông môn có thể thu lưu Lâm ca ca ư?”

Lâm Nhất có Thương Khung Thánh Y, nên cũng không quá sợ hãi thủ đoạn của Huyền Thiên Tông. Nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến hắn cảm thấy có chút thương cảm. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn cho rằng mình là người phóng khoáng, nhưng khi chân chính đối mặt với tình cảnh khó chịu nổi như thế, sự khó chịu trong lòng hắn đã vượt ngoài tưởng tượng.

Nhiều người như vậy, tất cả đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, ngực hắn có cảm giác như bị chèn một tảng đá vậy.

€ó một số thời điểm, lòng người vẫn yếu đuối hơn so với bản thân nghĩ. “Nhóc con, nghĩ kỹ chưa?”, người chủ trì bảo châu thong thả nói.

Lâm Nhất thầm khó chịu, nhưng vẫn mở miệng đáp, có điều, giọng hắn có hơi run run: “Ta không muốn quay về Huyền Hoàng Giới”.

“Vậy thì lên đây đi! Không ai cần ngươi, Thánh Minh có thể thu lưu ngươi ba tháng”, người trên bảo châu khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất cắn răng, từ từ đứng dậy. Hắn hướng mắt về phía trưởng lão của các tông phái siêu cấp ở đằng kia, nhưng đám người này lại vội vã né tránh ánh mắt hắn.

Buồn cười! Lâm Nhất liếc nhìn rồi dời mắt đi. “Ai nói không ai cần tiểu tử này? Kiếm Tông ta cần!”

Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển bộ pháp, một âm thanh tựa như kiếm ngân vang vọng khắp trời đất.

Mọi người sững sờ, rồi chợt hoảng sợ, cả bọn đều bị chấn kinh. Trưởng lão của rất nhiều tông phái siêu cấp đã không lựa chọn Lâm Nhất giật mình, lộ vẻ không dám tin. Kim Tuyệt những tưởng ba tháng sau có thể giết chết Lâm Nhất cũng đờ mặt ra, ông ta bị biến cố bất ngờ này làm bối rối, không thể tưởng tượng nổi.

Việc này... Sao có thể? Kiếm Tông vậy mà đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, lại còn tuyển trúng Lâm Nhất.

Người của Thánh Minh trên bảo châu cũng lộ vẻ khiếp sợ không thôi, cả đám vội xoay người hướng về phía người vừa lên tiếng.

Đế Vũ vốn từ từ khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết cũng mở bừng mắt ra, hai tròng mắt hắn ta suýt trừng ra ngoài. Nếu không phải thân thể đã cứng ngắc, sớm chết hơn phân nửa thì với chấn động bực này, có khi hắn ta đã bị doạ nhảy dựng lên rồi.

Hắn ta đã sắp nhắm mắt, vậy mà Kiếm Tông lại đến! Kiếm Tông!

Lâm Nhất đang chuẩn bị bay lên bảo châu lơ lửng giữa trời, nghe vậy, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Kiếm Tông này và Kiếm Tông bị diệt tại Huyền Hoàng Giới có liên quan gì nhau không?

Nếu nói có liên quan thì cũng không có gì kỳ quái. Năm đó Kiếm Tông hùng bá Nam Vực, chính là một con quái vật khổng lồ, nếu nói nó không có truyền thừa tại Côn Luân thì thật sự... rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, ba ngàn năm trước, Kiếm Tông tại Nam Vực đã bị diệt, tiền bối Kiếm Vô Danh đạt được phần lớn truyền thừa nên đã thành lập Lăng Tiêu Kiếm Các tại Đại Tần. Lại nói, hắn và Kiếm Tông cũng có nhân quả không nhỏ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai phải có liên quan.

Kiếm Tông tại Huyền Hoàng Giới và Kiếm Tông ở Côn Luân cũng chưa chắc. có liên quan.

Lâm Nhất còn đang suy nghĩ thì một bóng người từ xa mà đến, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng trời sao, nhoáng cái đã đến trước mặt mọi người.

Đó là một người thanh niên ăn mặc vô cùng giản dị, thoạt nhìn thì tuổi không lớn lắm, nhưng trong mắt người này lại ánh lên nét tang thương. Hiển nhiên, niên kỷ bên ngoài cũng hắn ta cũng không phải niên kỷ chân thật.

Phong Giác!

Dưới bảo kính Thông Thiên, rất nhiều trưởng lão của các tông phái siêu cấp nhận ra người này, vẻ khiếp sợ trong mắt bọn họ càng thêm đậm. Cả bọn nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu. Kiếm Tông phái người đến thì cũng thôi đi, nhưng lại phái... Phong Giác.

Kiếm Tông có tên tuổi rất lớn, thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của môn phái này đã vang vọng khắp Côn Luân, vượt xa các tông phái siêu cấp khác tại Hoang Cổ Vực. Nó quá mức cổ xưa, trải qua năm tháng đằng đẳng, dù hiện tại đã xuống dốc nhưng tại Hoang Cổ Vực vẫn là bá chủ có uy danh hiển hách.

Tuy nhiên, Kiếm Tông chưa bao giờ tham dự chọn đồ đệ tại Thiên Lộ, cũng không phải bọn họ chướng mắt nhân tài kiệt xuất ở Thiên Lộ, mà là vì có mâu thuẫn với Thánh Minh.

Còn cụ thể là mâu thuẫn như thế nào thì đã không còn người biết được, thậm chí rất nhiều nhân vật chủ chốt của Kiếm Tông cũng không nắm rõ. Người ngoài càng khó tưởng tượng ra được rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra việc gì, dù sao thì Thánh Minh cũng là một thế lực trung lập, chưa từng tham gia vào các. sự kiện tranh chấp lợi ích giữa các thế lực lớn.

Nếu không phải bởi địa vị đặc thù như vậy, Thánh Minh cũng không cách nào chủ trì trận tranh tài giữa vạn giới mà ngay cả các thế lực siêu cấp của Côn Luân cũng phải đến chọn đồ.