Đợi đến khi Lâm Nhất rời đi, mấy tông môn siêu cấp vẫn tiếp tục chọn đệ tử, những người còn lại không có ai nổi trội như Lâm Nhất. Dù họ được chọn thì cùng lắm cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng có riêng vài người mai sau có thể trở thành đệ tử trung tâm và có thành tựu đầy triển vọng.
Nhưng hiển nhiên nhiêu đó hoàn toàn không đủ, nếu chỉ tuyển chọn những đệ tử trung tâm cho mai sau thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
Những anh tài kiệt xuất như thế có vô vàn ở Côn Luân.
Trưởng lão của các tông môn siêu cấp kia cũng không nán lại lâu, lần lượt rời đi, giao chuyện còn lại cho chấp sự trong môn phái xử lý.
Con đường thông thiên kéo dài một năm nay cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Đám La Chấn không được các tông môn siêu cấp chọn lựa, họ giống với số đông, cũng không chọn quay về hạ giới. Tất cả đều đi lên bảo thuyền, chuẩn bị tu luyện ba tháng ở Thánh Minh. Dù không thể gia nhập vào tông môn siêu cấp thì cũng phải xông pha một phen ở Côn Luân.
Sau khi họ lên bảo thuyền đã được người trong Thánh Minh tiếp đón, dẫn đến trước mặt Lạc Thanh Hư.
Mấy người nhìn thấy Lạc Thanh Hư thì vẻ mặt có hơi câu nệ, trước đó họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn khủng bố của người này. Đến cả kẻ tàn nhẫn như Kim Tuyệt cũng bị đánh cho ngoan ngoãn, mặt xám mày tro, không dám tiếp tục lượn lờ ở trước mặt hắn ta.
Không ngờ đối phương lại tự mình gặp bọn họ, quả thật khiến họ có chút khó hiểu, song cũng lo lắng không thôi.
"La Chấn".
Lạc Thanh Hư nhìn người có cùng họ với mình, lấy trái tim Viêm Long ra nhỏ giọng nói: "Cầm lấy đi, đây là Lâm Nhất nói ta giao cho ngươi, dung hợp thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thành tựu cũng vô cùng kinh người. Lựa chọn thế nào là quyền do ngươi, ta không xen vào'.
Trái tim Viêm Long!
Đám La Chấn và Tần Lâm thoáng chốc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ để trái tim Viêm Long lại.
"Còn những phiến Thánh Diệp ngàn năm kia là Lâm Nhất để lại cho các ngươi, tổng cộng chín phiến lá, chia thế nào thì tự các ngươi quyết định", Lạc Thanh Hư vung tay lên, Thánh Diệp ngàn năm ngưng tụ ra linh khí lập tức tỏa ra ánh sáng mờ ảo xuất hiện trước mắt mọi người.
Điều này...
Đám La Chấn thoáng chốc nghẹn họng không thốt nên lời, một chiếc lá mất 1000 năm, Lâm Nhất thế mà lại để lại chín phiến Thánh Diệp cho bọn họ.
Lạc Thanh Hư bình tĩnh nói: "Trước mắt, Lâm Nhất đang là cái đích cho mọi người chỉ trích, nên ban nãy không gặp các ngươi. Thứ này cũng do hắn nhờ ta lén giao cho các ngươi, tránh cho các ngươi rước lấy rắc rối".
Trước đó Lâm Nhất đi Kiếm Tông, họ cũng mừng cho hắn.
Nhưng ban nấy, Lâm Nhất lại chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, hay chào hỏi khiến trong lòng mọi người hơi buồn, thậm chí là bực. Đặc biệt là Tân Lâm, hắn
†a thẳng tính, cảm thấy Lâm Nhất đối xử với họ như vậy hơi kỳ.
Giờ mới phát hiện, bản thân hoàn toàn hiểu lầm đối phương khiến hắn ta không khỏi vô cùng xấu hổ.
Chỉ có La Chấn cầm trái tim Viêm Long trong tay với vẻ mặt kiên định. Hắn †a... chắc chắn sẽ đến Kiếm Tông!
Tại núi Huyền Hoàng ở Huyền Hoàng Giới.
Nơi này là căn cứ của Thánh Minh ở Huyền Hoàng Giới. Một năm trước, những anh tài kiệt xuất không đạt được tư cách tham gia cuộc tranh tài vạn giới như Bạch Lê Hiên, Nam Cung Văn Ngọc, Phương Hàn Lạc đều đang tu luyện ở đây.
Trên đỉnh núi, trưởng lão Thánh Minh đang đứng trên đài cầm kiếm dạy mọi người.
Bỗng dưng, lệnh bài khắc long văn trên eo ông ta chợt lóe sáng. Trưởng lão cầm lệnh bài trong tay, lập tức nhận được tin tức. Sau đó, ông ta chợt biến sắc, trở nên vô cùng kinh ngạc, bảo kiếm lung lay một cái rớt xuống đất.
Thân kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng thanh thúy khiến ánh mắt của đám Bạch Lê Hiên, Nam Cung Văn Ngọc lóe lên vẻ kinh ngạc.
Rốt cuộc là tin tức gì mà lại khiến cho vị trưởng lão luôn bình tĩnh, núi lỡ đất trôi cũng bình chân như vại giật mình kinh ngạc như vậy.
"Đã có kết quả của con đường thông thiên...", trưởng lão Thánh Minh nhìn về phía bọn họ, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ mừng rỡ như điên.
"Đã có kết quả?”
Trong lòng mọi người lập tức căng thẳng, đặc biệt là Bạch Lê Hiên, ánh mắt lập lòe, bất giác siết chặt nắm tay.
Đám Nam Cung Văn Ngọc và Phương Hàn Lạc kinh ngạc xong thì vội hỏi: "Lâm Nhất có được tông môn siêu cấp chọn không?”
Bọn họ tu luyện ở đây, thông qua Thánh Minh cũng biết được nhiều thông tin u được các tông môn siêu cấp chọn thì chắc chắn sẽ một bước lên trời. Nếu không, dù đến Côn Luân cũng khó mà vùng dậy, thậm chí còn có thể bị những người ở tầng dưới chót bắt nạt. Vậy nên, đó chưa chắc là chuyện tốt.
Mấy người khá thân thiết với Lâm Nhất nên đương nhiên muốn biết kết quả của hắn.
"Hắn đạt được vị trí nhất bảng trên con đường thông thiên, được ông lớn trong các tông môn siêu cấp là Kiếm Tông chọn", trưởng lão Thánh Minh kể tóm lượt cho họ nghe, song lại không nói cho họ biết việc Lâm Nhất quét ngang mười phương giới tử, năm chết năm bị thương.
Đây mới là điều khiến ông ta kinh ngạc đến biến sắc, mười phương giới tử thế mà lại thua hết trên tay Lâm Nhất.
Thậm chí, có năm người còn chết thảm. Đừng nói Huyền Hoàng Giới, dù là toàn bộ con đường thông thiên cũng chưa có ai lập được thành tích to lớn như vậy.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhất đại biểu cho Huyền Hoàng Giới lại đạt được vị trí nhất bảng. Có thể thấy, chẳng bao lâu nữa Lâm Nhất chắc chắn sẽ trở thành thần thoại trong Huyền Hoàng Giới. Tên của hắn sẽ được phủ sóng khắp nơi, đến cả trăm ngàn năm sau vẫn có người nhớ tới.
"Ha ha ha, Lâm Nhất đúng là lợi hại mài”
Phương Hàn Lạc cực kỳ kích động, Nam Cung Văn Ngọc cũng nở nụ cười, trong mắt không giấu nổi vẻ phấn khích. Chỉ là có hơi đáng tiếc vì không thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nhất quét ngang bốn phương, ngạo thị quần hùng. Phong thái ấy chắc hẳn sẽ khiến cho người ta phấn khích không thôi.
'Trên mặt Bạch Lê Hiên lộ ra vẻ chua sót, âm thầm thở dài. Hắn ta đã đoán được Lâm Nhất chắc chắn sẽ tỏa sáng trên con đường thông thiên.
Nhưng không ngờ, Lâm Nhất lại có được thành tựu cao như vậy, không ngờ lại giành được vị trí nhất bảng! Còn vào Kiếm Tông!
Một lúc lâu sau, đợi cho những người khác đều rời đi, Bạch Lê Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn trưởng lão với ánh mắt đầy kiên định, trầm ngâm nói: "Tiền bối, ta quyết định rồi".