Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3859: Một chiếc bóng mờ




Số lượng cánh hoa ít đi nhưng mỗi một cánh trong số mười sáu cánh hoa đều có khắc kiếm văn kì bí, rõ ràng chúng đã trở nên kinh khủng hơn.

“Lâm Nhất, mau tách lấy một đám Tử Diên Thánh Hỏa này đi.” Giọng nói mừng rỡ của Tiểu Tử vang lên thúc giục Lâm Nhất.

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hắn dùng kiếm quyết nâng một đám Tử Diên Thánh Hỏa bay lên khỏi lòng bàn tay. Chỉ trong chốc lát, đám Tử Diên Thánh Hỏa này đã bay tới trước mặt hẳn. Hơi lạnh của thánh hỏa phả vào cơ thể, tỏa ra linh khí kinh người như thể có sự sống.

Luồng linh khí này ẩn chứa hơi thở cổ xưa. Lâm Nhất cảm nhận được sự oai nghiêm lồng lộng trong đó.

Vùt

Một chiếc bóng mờ chui ra khỏi không gian ý thức của Lâm Nhất, nhào về phía Tử Diên Thánh Hỏa. Đám lửa đó lập tức bừng lên quầng sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.

Âm ầm!

Hơi thở sự sống mênh mông cuồn cuộn bên trong ngọn lửa phát tán ra ngoài. Ngọn lửa bùng lên, hóa thành thực thể. Lâm Nhất biến sắc, lùi lại mấy bước.

Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh?

Đôi mắt Lâm Nhất lóe lên một vệt linh quang, đột nhiên hản hiểu ra vì sao Tiểu Băng Phượng lại muốn lấy được bảo cốt Thương Long của hắn. Nếu như không có bảo cốt Thương Long thì khi mượn nhờ Tử Diên Thánh Hỏa, Tiểu Băng Phượng cũng chỉ có thể hóa thành linh thể, không thể sánh bằng nhục thể chân chính.

Nếu như có bảo cốt Thương Long làm chất dinh dưỡng thì có lẽ sẽ hóa ra được nhục thân hoàn toàn mới, dù sao đó cũng là bảo cốt của một Thương Long Vương.

Cho dù không phải xương của thần long nhưng cũng không kém là bao, không đến nỗi bôi nhọ thân phận thần tộc phượng hoàng của nàng ta.

Vùt

Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lấy bảo cốt Thương Long ra, nhìn mấy lần, thầm thở dài trong lòng rồi ném bảo cốt Thương Long vào trong ngọn lửa đang cháy hừng hực kia.

Ầm ầm!

Khoảnh khắc bảo cốt rơi vào lửa, ngọn lửa lập tức bừng lên quầng sáng màu vàng kim. Xương cốt nổ tung, long huyết chảy ra. Long huyết thẩm thấu vào lửa đẩy sức mạnh của Tử Diên Thánh Hỏa tăng lên gấp bội, tốc độ bảo cốt tan chảy cũng nhanh hơn.

Không bao lâu sau, bảo cốt đã bị Tử Diên Thánh Hỏa đốt thành tro, chỉ có những thần văn hoàn chỉnh kia là vẫn sáng lên kim quang óng ánh, trường tồn Vĩnh viễn.

“Thần văn!”

Lâm Nhất chớp mắt, trái tim rỉ máu, thịt đau như cắt.

Quá trình dục hỏa trùng sinh kéo dài khá lâu. Lâm Nhất không hề đứng

không trên đạo đài. Hắn dùng Tử Diên Kiếm Quyết đỉnh phong viên mãn, điều động hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma trong khí hải.

Hắn để kiếm quyết dung hợp hoàn toàn với tu vi của bản thân, kết quả khá hài lòng, kiếm quyết điều khiển số hoa Tinh Ma này khá dễ dàng. Chỉ trong chốc lát, tất cả hoa Tinh Ma, Tử Diên Kiếm Quyết và kiếm ý cuồn cuộn của bản thân Lâm Nhất đã hình thành nên một chỉnh thể hoàn mỹ, không tì vết.

Xem ra phẩm cấp của kiếm quyết rất cao.

Nếu là công pháp bình thường, còn lâu mới có thể dễ dàng điều khiển hai mươi bốn đóa hoa Tỉnh Ma như vậy.

“Thử nghiệm uy lực của kiếm quyết!”

Lâm Nhất nghĩ là làm, tâm niệm khẽ động, lập tức tế ra bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm.

Đây là bí thuật mà năm đó Tử Diên Kiếm Thánh để lại. Hiện tại, kiếm ý, kiếm quyết của hắn đều đã đạt đến cảnh giới cực cao, chắc hẳn bí thuật này cũng đã mạnh lên nhiều rồi.

Vùt!

Hoa Tử Diên bên trong tử phủ lập tức chuyển động. Một dòng kiếm văn trên cánh hoa tỏa ra ánh sáng nhạt, mang theo kiếm ý cưồn cuộn chui vào trong cánh tay của Lâm Nhất rồi đi từ cánh tay tới ngón giữa. Ngón tay cái của Lâm Nhất đè lên đầu ngón tay giữa lập tức cảm nhận được kiếm ý mênh mông, gây ra áp lực lớn chưa từng có.

Cùng lúc đó, sau lưng Lâm Nhất xuất hiện một bông hoa Tử Diên khổng lồ đang nở rộ, vô số cánh haa bỗng chốc hóa thành một biển hoa.

Một chiếc lá, một bồ đề, một bông hoa, một thế g

Trong lòng Lâm Nhất bỗng thay đổi. Đóa hoa Tử Diên mới xuất hiện này mang tới cho hắn một cảm ngộ hoàn toàn mới. Lúc sử dụng Đạn Chỉ Thần Kiếm, hắn ngay lập tức đột phá bình cảnh, tiến lên một cảnh giới mới.

Thì ra là thết

Ánh mắt Lâm Nhất lấp lóe, không ngừng sáng lên ánh sao. Đạn Chỉ Thần Kiếm thực sự sâu hiểm khó dò. Ngày đó, ngọc giản có nói, một khi tu luyện tới cảnh giới tối cao thì có thể xuyên thủng sao trời trong nháy mắt. Hiện tại xem ra chuyện này chưa chắc đã là không thể.

Khi hoa nở tới tầng thứ ba, ba luồng kiếm văn chạy tới đầu ngón tay, đầu ngón tay của Lâm Nhất sáng như trăng. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu nó bắn ra ngoài thì sẽ gây ra uy lực đáng sợ cỡ nào.

Tản!

Lâm Nhất phẩy tay, xua tan ánh sáng ở đầu ngón tay, ba tầng biển hoa sau lưng cũng tiêu tan theo.

Hắn sợ nếu đầu ngón tay này mà bắn ra ngoài thì sẽ làm thủng kết giới của Đỉnh Phong Cư, động tĩnh ấy quá lớn, tốt hơn hết là nên kín đáo một chút.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trời đã tờ mờ sáng nhưng ngọn lửa trước mặt vẫn đang cháy hừng hực, hơi thở sự sống ẩn chứa ở bên trong càng dày hơn. Tiểu Băng Phượng cũng không phải là hoàn toàn chỉ biết khoác lác, đan Niết Bàn chỉ là tôm tép nếu so với luồng sinh cơ này.

€ó điều trời đã sắp sáng rồi mà vẫn chưa xong ư?

Sau khi trời sáng, hắn phải tới điện Phi Vân, không thể ở đây trông chừng cho nàng ta được. Âm! Đúng lúc Lâm Nhất đang nghĩ thầm như vậy trong lòng thì ngọn lửa cuồn cuộn trước mắt bỗng nổ tung như mái tóc tiên nữ buông xõa, tia lửa bắn tung tóe tựa pháo bông rực rỡ, soi Đinh Phong Cư sáng đủ bảy sắc cầu vồng, vô cùng đẹp mắt.

Một cô bé còn đẹp hơn cả cảnh tượng tuyệt đẹp vô biên này xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, dung nhan tuyệt sắc, không hề có bất kỳ tì vết nào.

Pháo hoa đầy trời khiến nàng ta càng đẹp tuyệt trần, tiên khí cưồn cuộn hơn. “Một trăm nghìn năm, cuối cùng bản đế cũng tỉnh lại!”

Nàng ta cất giọng nói non nớt, trong trẻo, âm sắc nhẹ nhàng, mỗi chữ đều

như một viên ngọc quý. Các chữ va chạm với nhau tựa như ngọc đẹp ngàn năm, không ngừng va chạm, phát ra tiên âm tuyệt thế.