“Lâm công tử, hai lão già chúng ta mắt mù không thấy Thái Sơn, tha cho chúng ta đi...”
Ông lão áo vàng bị một chưởng của Lâm Nhất đánh cho chết thảm.
Hai mắt họ mở trừng trừng nhìn đại ca của mình bị kiếm khí xuyên qua ngay trước mắt, nổ thành một vũng máu.
Đối với hai lão già Hắc Phong Tam Sát còn lại, đả kích này thật sự quá lớn, cảm giác kinh khủng đó không có lời nào có thể diễn tả được.
Thêm vào đó là vết thương do Đạn Chỉ Thần Kiếm đả thương, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, hai đòn tấn công đã khiến hai lão già sợ mất mật.
Hai người thấy Lâm Nhất quét mắt qua đã ngay lập tức sợ đến mức quỳ xuống đất, run như cầy sấy.
Thậm chí còn có người không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Nhất.
Quảng trường phía bắc yên tĩnh như chết.
Không ai ngờ được rằng, Hắc Phong Tam Sát tung hoành nhiều năm trong quận Thanh Dương lại bại dưới tay một thiếu niên.
Hơn nữa còn là thất bại thê thảm, phải quỳ xuống đất xin tha!
Đầu gối nam nhi có dát vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, sao có thể dễ dàng quỳ xuống như thế...
Đám đông có mặt không ngừng bàn tán, đây đúng là người thật việc thật, chính là cường giả Bán Bộ Huyền Quan có tiếng xấu ở quận Thanh Dương.
Hôm nay họ lại có kết cục như vậy, đúng là khiến người khác khó có thể tin được.
Dù là nửa khắc trước, cũng không có ai tin Hắc Phong Tam Sát sẽ phải quỳ trước mặt Lâm Nhất như thế.
Đặc biệt là người chủ trì của phiên đấu giá Bắc Giác, tên này chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu như gã không biết khó mà lui thì người quỳ xuống đất xin tha có thể chính là gã.
Nói đến đó lại khiến người ta phải thổn thức...
Nhưng với Hắc Phong Tam Sát sống hơn nửa đời người, sĩ diện đã không còn là thứ quan trọng nữa, chỉ cần còn cái mạng để sống thì cái gì cũng có thể làm được.
Trong Thanh Dương Giới, Hắc Phong Tam Sát này bị Lâm Nhất quát lui chỉ bằng vài ba câu.
Có thể tưởng tượng, ba lão già này là loại người như thế nào, chẳng qua chỉ là loại mềm nắn rắn buông, miệng hùm gan sứa mà thôi.
“Tự phế tu vi, để lại túi trữ vật rồi cút đi là được!”
Ánh mắt của Lâm Nhất lạnh lùng, vẻ mặt không lộ ra biểu cảm thản nhiên nói.
Ác quá!
Tự phế tu vi, đối với Hắc Phong Tam Sát, việc này còn khó chịu hơn là thẳng tay giết bọn họ.
Hai ông lão quỳ xuống đất hoàn toàn không thể chấp nhận được, hoảng hốt nói: “Lâm công tử, hai chúng ta bằng lòng hai tay dâng lên túi trữ vật, mỗi người chặt đứt một cánh tay. Từ nay về sau, tránh xa khỏi Đại Tần Đế Quốc, tuyệt đối không gây chuyện với Lâm công tử nữa”.
Vừa nói, hai lão vừa lấy túi trữ vật ra, ném về phía Lâm Nhất.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, Hắc Phong Song Sát cắn răng, chặt đứt cánh tay trái, trong chốc lát, máu phun ra, hiện trường nhuốm đầy không khí tàn bạo.
Hiển nhiên họ chịu chặt đứt cánh tay, hai lão cũng không có tự tin, không dám đối đầu với Lâm Nhất nữa
Quyết tâm này đã được thể hiện bằng thái độ.
Thế nhưng nếu là Lâm Nhất có thể gật đầu tha cho hai người đi thì so với việc tự phế tu vi, tự chặt đứt một cánh tay rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
“Cút đi!”
Nếu như tiếp tục thúc ép, chỉ e rằng hai người họ sẽ phản công, muốn đồng quy vu tận với hắn.
Chặt đứt cánh tay đã đủ trừng phạt rồi, cũng sẽ không uy hiếp gì được hắn!
Đã đến bước này, Lâm Nhất cũng không muốn đuổi cùng giết tuyệt hai lão già này nữa.
“Đa tạ Lâm công tử!”
Hai lão già như trút được gánh nặng, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt, hoảng sợ bỏ chạy về phía xa.
Sau khi cất túi trữ vật trên mặt đất của Hắc Phong Tam Sát, Lâm Nhất quét mắt về phía Huyết Long Mã.
“Huynh đệ đã phải chịu khổ rồi!”
Nhìn thương thế trên người Tiểu Hồng, Lâm Nhất thở dài, tiến lên cởi sợi dây trên người nó.
Đung đưa!
Huyết Long Mã thấy Lâm Nhất thì cực kỳ hưng phấn, muốn lật thân đứng lên như trước, nhưng kết quả lại bị đau, nên ngã xuống.
“Kim Diệm Tông bàn chuyện, ai không có phận sự thì lui ra ngoài!”
“Huyết Vân Môn ở đây, nếu không muốn chết thì cút hết ra cho ta!”
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc đó tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa.
Cường giả của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn cưỡi ngựa lao tới. Quảng trường phía bắc to lớn như vậy ngay lập tức bị cường giả của hai đại tông môn chiếm giữ, phòng đấu giá bị bao quanh không một kẽ hở....
Còn chưa kịp thở, những võ giả khác trong phòng đấu giá đã thay đổi sắc mặt, nhao nhao chạy trốn.
Hai đại tông môn bày ra cục diện thế này, ai dám dừng lại...
Vèo vèo vèo!
Trên những tòa nhà cao của quảng trường phía bắc, từng bóng người lạnh lùng đáp xuống. Họ giương cung, bắn tên, kéo dây, từng cây huyền cung, dựng vào huyền thiết tạo thành mũi tên, tất cả đều được kéo thành hình trăng tròn.
Cường giả Tiên Thiên của Kim Diệm Tông và Huyết Tông Môn chiếm chỗ trên những tòa lầu cao, phong tỏa Lâm Nhất đang ở trên đài không để lộ kẽ hở nào.
Đến nhanh thật đấy...
Lâm Nhất nhìn qua, cường giả của hai đại tông môn dường như đã dốc toàn bộ lực lượng.
Người cầm đầu rõ ràng là Mai Tử Họa và Huyết Đồ, bên cạnh bọn họ là bốn năm tên cường giả Bán Bộ Huyền Quan.
Huyết Đồ nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt tràn đầy sát khí, không nói nhảm một câu nào, lạnh lùng nói: “Bắn tên!”
Bên còn lại, Mai Tử Họa cũng lạnh lùng như vậy, giơ tay lên: “Bắn!”
Xoẹt xoẹt!
Hàng trăm mũi tên đều phát ra tiếng xé gió chói tai, bắn về phía Lâm Nhất.
Mỗi một mũi tên đều có phong mang sắc nhọn, tia sáng lạnh lẽo ác liệt. Để so sánh thì trận mưa mũi tên này giống như một đòn tấn công mạnh nhất của cường giả Tiên Thiên thất khiếu.
Mũi tên b ắn ra từ Huyền công thì dù có là cường giả Bán Bộ Huyền Quan cũng không dám coi thường.
Hai đại tông môn biết được tung tích của Lâm Nhất liền lấy ra tất cả bảo tiễn huyền cung trong đáy hòm.
Họ không hề nghĩ rằng sẽ để cho hắn một con đường sống.
Mũi tên như mưa giăng khắp trời, trong nháy mắt, Lâm Nhất mắt nhìn xung quanh, hai tai nghe ngóng, thân hình né tránh, hai tay không ngừng oanh kích.