Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3869: Lâm Nhất




"Nhất sư đệ, chúng ta đã nói rõ rồi. Ta sẽ hạn chế tu vi ở Thiên Phách cảnh, nếu ngươi chịu đựng nổi mười chiêu, coi như ta thua. Nếu không chịu nổi mười chiêu, buộc ta phải dùng tu vi Tinh Quân, tự nhiên cũng tính là ta thua. Người thắng sẽ nhận suất lên núi Thánh Kiếm, ngươi chắc sẽ tâm phục." Phùng Chương cười nói với Lâm Nhất

đẠS=

Lâm Nhất

Lâm Nhất nhạt nhẽo đáp: "Nếu ta thua, đương nhiên sẽ tâm phục."

Ánh mắt Phùng Chương lóe lên vẻ lạnh lùng, trên mặt vẫn mỉm cười, trâm ngâm nói: "Để thể hiện sự công bằng, tránh người khác nói ta bắt nạt ngươi, ta sẽ không dùng võ học Thánh Linh."

"Ngươi cũng có thể dùng, ta không sao cả." Lâm Nhất mỉm cười, vẫn ngạo nghễ y như cũ. Tìm đường chết!

Phùng Chương lạnh lùng cười trong lòng, có thể đi được ba chiêu dưới tay ta đã là không tồi lắm rồi, còn dám kiêu ngạo như vậy, chờ xem ngươi chết ra sao.

Hắn ta không ngừng cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp, nhìn về phía chưởng giáo Phù Vân nói: "Xin chưởng giáo đại nhân phát lệnh!”

Hắn ta để chưởng giáo mở miệng, là muốn biến cuộc đấu thành sự kiện chính thức, chỉ cần chưởng giáo nói ra, sẽ không ai dám nghỉ ngờ tính công bằng

khi hắn ta nhận suất lên núi Thánh Kiếm.

Nhiều đệ tử nội môn cảm thấy rất khó chịu, nhưng các đệ tử thân truyền thì không sao, ít ra suất lên núi Thánh Kiếm cũng không rơi vào tay người ngoài.

Nếu Lâm Nhất giành được suất lên núi Thánh Kiếm, mới thực sự là khó chịu.

"Sau trận này, chuyện ở đây kết thúc." Chưởng giáo Phù Vân tóc bạc nói nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh lùng, toát ra khí thế đáng sợ khó lường.

Lời nói như sấm sét đánh mạnh vào lòng mọi người.

Trận chiến này, bất kể kết quả ra sao, suất lên núi Thánh Kiếm cũng đã được quyết định như vậy.

Các đệ tử thân truyền ở trên đài nhìn dáng vẻ Phùng Chương oai phong lẫm liệt, đều hơi ghen ty.

"Nhất sư đệ, có chịu nổi không?" Vương Vũ Nhược khẽ nói.

"Hoàn toàn không thể nào!"

Diệp Tử Lăng có dáng người cao gầy, dung nhan tuyệt mỹ như tuyết nhẹ nhàng nói, khí chất của nàng ta rất giống chưởng giáo Phù Vân. Trong đáy mắt luôn tồn tại vẻ khinh khỉnh lạnh lùng và ngoan cường, trên thực tế nàng ta cũng đủ tư cách như vậy, trong các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, chỉ có hai người thông hiểu Kiếm Ý Thông Thiên.

Diệp Tử Lăng chính là một trong hai người đó.

"Nhất sư đệ, đắc tội rồi!"

'Trên Phi Vân Điện, khóe miệng Phùng Chương nhếch lên một nụ cười, đồng thời một cỗ khí thế hùng mạnh tỏa ra từ cơ thể hắn ta.

Chỉ trong nháy mắt, khí thế này đã đạt đến Thiên Phách viên mãn đỉnh phong tầng thứ bảy, Tinh Quân thật đáng sợ. Cùng là Thiên Phách cảnh viên mãn, nhưng khí thế trên người hắn ta mạnh hơn Ngô Khôn rất nhiều, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch.

Mạnh quát

Trong lòng nhiều đệ tử nội môn rung chuyển, quả nhiên các đệ tử thân truyền danh bất hư truyền.

Kẹt xoẹtl

Nhưng không ai ngờ rằng, điều đó vẫn chưa phải là tất cả, trong cơ thể Phùng Chương, từng đóa hoa Tinh Ma liên tục nhú ra. Thân hình hắn ta lập tức tỏa sáng chói lọi, bóng hoa chồng chất, khí thế đã đạt Thiên Phách cảnh tầng bảy vẫn tiếp tục vượt ngưỡng, tăng vọt mạnh mẽ.

mầm!

Trong thiên địa, cuồng phong gào thét, tia chớp xé ngang hư không.

Trong giây lát, khí thế của Phùng Chương đạt tới mức đáng sợ tương đương với Tinh Quân, khiến người ta sửng sốt, kinh hãi vô cùng. Tu vi của hắn ta vẫn bị hạn chế ở Thiên Phách cảnh viên mãn, nhưng nhờ hoa Tỉnh Ma mà đạt tới trình độ khó tin.

Quá đáng sợ!

Các đệ tử thân truyền trên đài lại cười lạnh liên tục, không hề bất ngờ trước điều này.

Dù sao, Phùng Chương cuối cùng cũng đại diện cho mặt mũi của các đệ tử thân truyền, nếu không thể thu thập được cả Lâm Nhất thì mới là điều kỳ lạ.

"Haha, xin lỗi nhé tiểu tử, Phùng mỗ bất tài, đã trồng mười đóa hoa Tinh Ma trong khí hải ở Thiên Phách cảnh. Đối với ngươi, điều này thực sự không công bằng lắm, nhưng thế giới này vốn chẳng bao giờ có sự công bằng tuyệt đối, suất

lên núi Thánh Kiếm, Phùng Chương ta đã nắm chắc rồi!"

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc tứ phía, Phùng Chương lộ vẻ đắc ý, khí thế hung hăng trào ra, kiêu ngạo tột đỉnh.

Thậm chí ngay cả cách xưng hô với Lâm Nhất cũng đổi thành "tiểu tử”, trực tiếp tự xưng là trưởng bối trước mặt hắn, lộ rõ bản chất ngạo mạn.

Phùng Chương nghĩ rất rõ ràng, hắn ta không chỉ muốn thắng mà còn muốn thắng một cách đẹp đế. Đối phương vừa rồi quá kiêu ngạo, đã sớm khiên trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu.

Dám cười Phù Vân Kiếm Tông không có ai sao?

Đó là vì chưa từng thấy phong thái của Phùng Chương ta!

Một tia sáng lạnh loé lên trong mắt Phùng Chương, hắn ta giơ tay đẩy ra một chiêu, ánh kiếm lóe lên, một thanh đạo binh thượng phẩm đã rơi vào tay.

Khi kiếm nằm trong tay, khí thế hùng mạnh của Phùng Chương lập tức biến thành kiếm thế vô biên.

Sự hung hăng sắc bén ấy, không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, hắn ta phát ra một tiếng cười dữ tợn rồi vung kiếm tấn công.

"Kiếm thứ nhất, Phong Động Cửu Tiêu!" kiếm quang lóe lên, như cưồng phong xé tan đám mây ngoài chín tầng trời, chiêu kiếm này kéo theo vô số tia chớp lập lòe trên không trung của Phi Vân

Điện.

Phong Hành Kiếm Pháp!

Các đệ tử lập tức nhận ra, đây là kiếm pháp tạo hóa cấp đế vương của Phù Vân Kiếm Tông, chỉ có đệ tử thân truyền mới đủ tư cách luyện tập.

Nhìn thấy hiện tượng lạ này, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy Phùng Chương đã luyện Phong Hành Kiếm Pháp đến cảnh giới đại thành.

Vù vù vùi

Tiếng kiếm rung chuyển trong tay Phùng Chương như tiếng gió gào thét, chiêu kiếm này thực sự rất tuyệt vời.

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên một tia kỳ dị, hình như hắn đã xem thường nội tình của Phù Vân Kiếm Tông rồi, chỉ nhìn qua chiêu kiếm này cũng có thể thấy sức mạnh kinh khủng của kiếm pháp mà đối phương sử dụng.