Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3872: Thảm hại quá!




Trên người hắn ta còn sót lại những tia kiếm quang chói mắt, kiếm thế trên người bị phá tan tác. Hắn ta quỳ một gối xuống đất, tóc rũ rượi, quần áo rách tươm, khắp người có vô số vết thương.

Thảm hại quá!

Trời đất im lặng, không một ai phát ra tiếng động, tất cả đều ngây người trước cảnh tượng này.

Phùng Chương liên tiếp tấn công Lâm Nhất mười chiêu kiếm, nhưng không một chiêu nào làm được gì Lâm Nhất, tất cả đều bị hắn dễ dàng phá giải. Khi qua mười chiêu, đến lượt Lâm Nhất ra tay, hắn ta lại không đỡ nổi dù chỉ một ngón tay.

Bị thương tàn tạ đến thế, mà đây là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông!

Lâm Nhất híp hai mắt lại, quả là đủ tàn nhãn đấy, đã đến nông nỗi như vậy mà vẫn cố chịu chiêu Đạn Chỉ Thần Kiếm của ta bằng tu vi Thiên Phách cảnh.

"Chẳng qua chỉ có vậy thôi, hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma có gì ghê gớm lắm đâu." Phùng Chương quỳ một gối trên đất, gương mặt tái nhợt không chút

máu, hắn ta nhìn Lâm Nhất khinh khỉnh nói.

Lâm Nhất cười nói: "Vậy thì Phùng sư huynh hãy đứng lên đi, không cần tỏ lòng kính trọng với ta như vậy, ta không dám nhận đâu."

"Hừ!"

Phùng Chương lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, hắn ta vật vã đứng dậy, vừa đứng lên đã phun ra một ngụm máu tươi.

Phụt!

Không lâu sau, lại một ngụm máu tươi phun ra, rồi ngụm này qua ngụm khác, phun không ngừng, cảnh tượng ấy khiến hai má của nhiều đệ tử thân truyền co rúm. Đệ tử thân truyền cao quý mà bị thương tàn tạ đến thế trong tay

Thiên Phách, Lâm Nhất thực sự quá tàn nhẫn.

Nhưng dưới sự chứng kiến của mọi người, Phùng Chương vẫn gắng gượng đứng dậy, khiến người ta kinh ngạc vô cùng.

Hắn ta muốn làm gì vậy?

Theo lời đánh cượcc, hắn ta đã không còn tư cách tranh giành suất lên núi Thánh Kiếm nữa rồi.

"Mười chiêu đã qua, ngươi đã thua rồi."

Lâm Nhất thu nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói.

"Ngươi buộc ta phải dùng tu vi Tinh Quân à? Ta chưa thua đâu!"

Gương mặt Phùng Chương rất dữ tợn, cùng lúc với lời nói, một cỗ uy áp hùng Vĩ bao la tỏa ra từ người hắn ta. Ngay lập tức, một tiếng gầm rú vang lên, một con mãnh thú phát ra ma mang hiện ra phía sau lưng, đó là một con Ma Tựu khổng lồ hung dữ.

Hắc Ma Tựu!

'Võ Học Thánh Linh!

Phùng Chương thực sự đã dùng đến Võ Học Thánh Linh, lập tức có tiếng xôn xao vang lên trên Phi Vân Điện, liệu có hơi bắt nạt người ta quá không?

Võ Học Thánh Linh chỉ có Tinh Quân mới tu luyện được, sức mạnh kinh khủng, ở Thiên Phách cảnh xem như vô địch. Trừ phi cũng có Võ Học Thánh Linh, nếu không hoàn toàn không thể chống cự, dù Lâm Nhất có lợi hại đến đâu cũng tuyệt đối không chống cự nổi Võ Học Thánh Linh.

"Phùng sư huynh, ngươi gian lận!"

Tiểu Vũ Nhược ở trên đài la lên, lập tức lên tiếng.

"Ha ha hai"

Phùng Chương cười ngạo nghễ: "Ta không hề gian lận, kẻ kia lúc đó quá kiêu ngạo, nói là không sao cả!"

Mọi người nghe xong im lặng một lúc, Lâm Nhất thực sự đã nói lời này,

nhưng nói thì nói sự hơi thất đức rồi.

y... dùng Võ Học Thánh Linh với một Thiên Phách cảnh, thực

Một suất lên núi Thánh Kiếm, mà hoàn toàn không cần mặt mũi, thực sự là quá đáng rồi.

Nghe vậy, Vương Vũ Nhược tức giận, nhưng cũng không thể phản bác được gì.

"Lâm Nhất, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp đấy? Nếu không, khi ta tế ra Võ Học Thánh Linh, ta thực sự không thể đảm bảo ngươi còn sống hay không đâu. Nhờ khí thế kinh khủng từ con Hắc Ma Tựu phía sau, kiếm thế của Phùng Chương vừa bị phá tan lại ngưng tụ trở lại, thậm chí trở nên đáng sợ hơn.

"Nhất sư đệ, hắn gian lận, đừng chơi với hắn nữa." Tiểu Vũ Nhược ở trên đài lo lắng nói.

Cô nhóc này thực sự đáng yêu quá.

Lâm Nhất trừng mắt với nàng ấy, ra hiệu cô nhóc đừng lo lắng, rồi nhìn Phùng Chương cười nói: "Lời đã nói, đương nhiên ta sẽ nhận. Nhưng nếu ta không nhớ lầm, ngươi cũng đã nói, nếu ta chịu nổi mười chiêu, coi như ngươi thua đúng chứ?"

"Rồi sao nào? Ngươi cũng đã nói không cần quan tâm việc ta dùng Võ Học Thánh Linh, mười chiêu trước ta không hề dùng đến." Phùng Chương hoàn toàn

không vội vã, tỉnh bơ nói.

Dù sao bây giờ hắn ta chắc chắn khẳng định Lâm Nhất đã nói như vậy, quyết tâm bảo vệ lập trường đến cùng.

"Phùng sư huynh nói cũng không sai, dù sao đó là lời chính miệng Lâm Nhất nói ra, chúng ta cũng đều nghe thấy rồi."

Một đệ tử thân truyền khá thân với Phùng Chương lên tiếng.

"Lời mình đã nói, bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi, Phùng sư huynh tế ra Võ Học Thánh Linh thì không thể trách được!"

"Chẳng lẽ lời mình nói ra, lại có thể không nhận sao?" Một đệ tử thân truyền khác lạnh lùng cười nói.

Nhiều người nhíu mày thật chặt, không ngờ tình thế lại trở nên như vậy, những đệ tử thân truyền kia dường như đều chĩa mũi dùi vào Lâm Nhất.

Thấy nhiều đệ tử thân truyền đứng về phe mình, ánh mắt Phùng Chương lóe lên vẻ đắc ý, lạnh lùng cười nói: 'Lâm Nhất, ngươi không còn lời nào để nói nữa hả?"

Lâm Nhất ngẩn người một lúc, rồi bĩu môi cười nhạo: "Ngươi nói đúng, đường đường là Tinh Quân mà không cần giữ mặt mũi, ta thực sự không còn gì để nói nữa."

Phùng Chương nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm lại, hắn ta đã triệu hồi cả Võ Học Thánh Linh rồi mà đối phương vẫn dám ngạo ngược như thế.

"Lâm Nhất, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, không được khinh nhờn Tỉnh Quân!"

Hắn ta giận dữ tột độ, cùng lúc đó mang theo uy lực Thánh Linh vọt lên không trung, trực tiếp lao về phía Lâm Nhất để tấn công.

Con Hắc Ma Tựu khủng bố lập tức tỏa ma mang, trong nháy mắt bửa bầu trời trở nên đen tối u ám, đòn tấn công này lộ ra toàn bộ sự khủng bố của Võ Học. Thánh Linh. Khí thế kinh khủng ấy hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi mà Thiên Phách cảnh có thể chịu đựng.

"Lui ra!"