Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3971: Dù không tham gia




Vũ Nhược vẫn luôn sống trong sự bao bọc của Phù Vân Kiếm tông, chưa bao giờ nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới võ giả. Đã đến lúc nàng ấy phải hiểu được một số đạo lý.

Dù không tham gia thì đứng xem cũng tốt.

Vũ Nhược liếc nhìn Lâm Nhất, phát hiện Vân sư huynh khác thường ngày, giống như đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.

Hắn chẳng những không có ý an ủi nàng ấy mà cả người trông còn vô cùng lạnh lùng và xa cách.

Vũ Nhược nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay nhỏ lại. Nàng ấy cảm thấy tủi thân nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.

"Phù Vân Kiếm tông chỉ có chút năng lực này thôi à? Chó mèo cũng muốn ra tay với tai"

'Trăn vảy xanh cười điên cuồng, vung ba chạc thép và bùng nổ ý chí bão tố mạnh mẽ. Những cơn bão này cuốn theo sóng biển, thổi bay kiếm thế của nhóm

Phùng Chương. Không lâu sau, khóe miệng ứa máu.

Đây vẫn là trong tình huống Diệp Tử Lăng hứng chịu phần lớn uy áp, nếu không để họ đấu trực diện chắc chăn sẽ mất mạng.

Phụt!

Con trăn vảy xanh còn chưa cười được bao lâu, một bóng người lạnh lùng. lướt qua như tia sáng, rạch một lỗ cực kỳ dữ tợn trên người nó.

Trong thoáng chốc, máu tươi bắn ra từ vết rạch, con trăn vảy xanh đau đớn hét lên.

"Đều lùi lại hết, để ta."

Lúc này vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh băng, cấm ai nghi ngờ lời nói của mình, kiếm ý của nàng ta đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.

"Nữ tử này!"

Huyết quang lóe lên trong mắt con trăn vảy xanh, ba chạc thép màu đen xé toạc khoảng không, những tia sét vô cùng dữ tợn quấn quanh, lao vút về phía Diệp Tử Lăng.

Gió cuốn mây bay!

Một con Thanh Loan bay ra từ trong cơ thể của Diệp Tử Lăng. Nàng dùng kiếm chém mạnh vào cuồng phong giăng đầy trời. Thế kiếm sắc bén xé nát tất cả gió bão đang quấn quanh người đối phương.

Bịch!

Dưới sự va chạm dữ dội, chỉ có Diệp Tử Lăng có cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong đã đánh văng đối thủ bằng một chiêu kiếm này.

"Mây trời di chuyển!"

Lại quát một tiếng, kiếm quang trong tay Diệp Tử Lăng chói lòa đến mức mọi người không thể nhìn thẳng. Từng lớp mây mù trên bầu trời cuồn cuộn tạo thành dị tượng đáng sợ, những tiếng rền giận dữ đinh tai nhức óc của từng tia chớp trong tầng mây bao la.

Nàng ta đứng trong mấy, cúi người lao tới chỗ con trăn vảy xanh, từng lớp mấy trời sau lưng cũng di chuyển theo kiếm tựa như đôi cánh chắp trên lưng Diệp Tử Lăng. Ngay khi nàng ta không ngừng rơi xuống, đôi cánh được huyễn hóa từ mây mù này trở nên hùng vĩ như một ngọn núi.

"Đỉnh phong viên mãn?"

Lâm Nhất mở miệng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc tột cùng.

Rõ ràng Diệp Tử Lăng không nắm bắt được sự ảo diệu của Mây bay chẳng phải ý ta, nhưng nhờ vào sự năng lực lĩnh ngộ mạnh mẽ của mình, nàng tađã tìm được lối tắt luyện Phù Vân Kiếm pháp đến cảnh giới đỉnh phong.

Có thể chính nàng ta còn không rõ lắm, đôi cánh rũ xuống sau lưng mơ hồ trông như hai đỉnh núi cao chót vót.

Thật khó tin!

Lâm Nhất thầm khen ngợi, trước đây hắn đã coi thường nữ nhân này rồi. Cũng đúng thôi, người nắm vững kiếm ý Thiên Thông nào phải kẻ tâm thường.

Nàng ta xếp trong tốp 20.000 yêu nghiệt trên bảng Tinh Quân đấy. Đây là bảng xếp hạng cả Đông Hoang này.

"Ngông cuồng!”

Con trăn vảy xanh liên tục bị đẩy lùi lại nổi cơn thịnh nộ, lập tức gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, ba chạc thép trong tay bắt đầu chuyển động điên cuồng.

Ngay khi ba chạc thép quay, cuồng phong dâng lên lập tức hình thành một cơn bão.

Cùng lúc đó, toàn bộ hơi nước trong không khí đều bị nó hút tới đây. Trong nháy mắt, dưới chân nó đã hóa thành một con sóng lớn tựa sông hồ.

Keng! Khi thân kiếm va chạm với ba chạc thép, âm thanh chói tai vang vọng khắp đất trời. Vũ Nhược ở bên cạnh Lâm Nhất mặt mày tái nhợt, máu không khỏi tràn

ra từ khóe miệng.

Trái lại cô nhóc này khá mạnh mẽ. Lâm Nhất thâm nghĩ khi thấy Vũ Nhược cố gắng không hừ ra tiếng.

Nàng ấy ở ngay bên cạnh Lâm Nhất. Nếu hắn muốn thì có thể ngăn chặn lại sóng xung kích cho nàng ấy.

Nhưng nếu đã tới đây để rèn luyện, vẫn nên chịu khổ một chút.

Rắc!

Khi ánh sáng tan đi, mọi người ngẩng đầu lên xem, chỉ nghe thấy tiếng kim loại gãy vụn trong không trung. Lòng mọi người thoáng cái trầm xuống, khi nhìn rõ cây ba chạc của con trăn vảy xanh đã bị đứt gấy, mặt mày ai nấy đều lộ ra vẻ

vui mừng.

Cây ba chạc trực tiếp bị chặt đứt, trong mắt con trăn vảy xanh hiện lên vẻ hoảng sợ, làm bộ muốn bỏ chạy.

Nào ngờ, khi nó vừa định quay người lại bỗng há to miệng rắn phun ra một cục nọc độc màu xanh lá cây hôi thối vô cùng.

Nọc độc đáng sợ, chỉ nguyên mùi hôi thôi đã khiến mấy người ở đằng xa vô cùng khó chịu, tiếng xèo xèo vang lên trong hư không. Đó chính là kiếm quang và tinh nguyên của Diệp Tử Lăng đang bị nọc độc ăn mòn rất nhanh.

Bùm!

Nhưng một cảnh tượng càng chấn động hơn lại xuất hiện. Diệp Tử Lăng không hề né tránh mà xuyên qua đống nọc độc đó.

Rắc! Máu bắn tung tóe và vảy bong ra.

Thanh kiếm trong tay nàng đã đâm vào tim đối phương trước, con trăn vảy xanh còn chưa kịp cười thì đã kêu lên vô cùng thảm thiết.

Một tiếng nổ vang lên, nó bị đánh bật trở lại dáng vẻ ban đầu giữa không trung và biến thành một cơ thể đáng sợ dài gần ba trăm thước.

Diệp Tử Linh đã đoán trước được điều này, rút kiếm bay về, đứng trong hư: không lạnh lùng nhìn đối phương.

Dưới bầu trời, mái tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng, oai phong khí phách, một lưồng phong mang lượn lờ không tan nơi ấn đường.

Con trăn vảy xanh liếc nhìn Diệp Tử Lăng, đôi mắt đỏ ngầu lộ vẻ dè chừng, đuôi rắn quét qua.

Bang!

Sau đó cơ thể vặn vẹo, quay người bỏ đi, trong lòng nó đã sinh ra ý định chạy trốn.

Thật không may, hướng nó bỏ chạy lại chính là nơi Lâm Nhất và Vũ Nhược đang đứng.