Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3975: Huyết Diệm Long Văn Kim!




Tên này chưa chết ư? "Hu hu hu, Nhất sư huynh!"

Lâm Nhất đang định trả lời, một thân ảnh khóc sướt mướt chạy tới nhào vào lòng hắn.

Khỏi cần nghĩ, đương nhiên là tiểu Vũ Nhược rồi.

"Nhất sư huynh, ta sai rồi, trước đó ta còn trách huynh không quan tâm ta, ta còn giận nữa, lúc đó ta nghĩ sau này ta sẽ không nói chuyện với Nhất sư huynh nữa, hu hu hu... Vừa nấy ta sợ lắm, ta sợ không được gặp lại Nhất sư huynh nữa."

Tiểu Vũ Nhược nhào vào lòng Lâm Nhất, cảm xúc rối bời, to khóc.

Đám Phùng Chương nhìn mà môi giật giật, cái tên này đáng đánh đòn thật đấy, đây là hai đóa hoa vàng của Phù Vân kiếm tông đấy!

Diệp Tử Lăng liếc mắt nhìn, lần này nàng ta không quở trách Vũ Nhược.

"Sư tỷ, con trăn vảy xanh chết rồi ạ?" Liễu Nguyên nhìn con trăn vảy xanh đang yếu đuối nằm trên đất, trên người đầy vết thương lồi lõm, rất nhiều mảnh vảy đã bị chém tan.

Thân hình kia trông thảm lắm, thấy mà ghê người, tất nhiên, chăc chắn là hắn ta không ngờ những cái này toàn là bản lĩnh của Lâm Nhất, hắn ta tưởng cái

này là Diệp Tử Lăng làm.

Những người khác cũng nghĩ vậy, dù sao thì ai mà ngờ được, một người ở cảnh giới Thiên Phách có thể đánh cho con rắn vảy xanh này ngoắc ngoải chứ.

Lâm Nhất không có nhu cầu giải thích, Diệp Tử Lăng lại càng không chủ động giải thích.

"Chưa chết, ta cho nó giữ lại hơi tàn, vẫn còn việc cần hỏi nó." Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra tia sắc bén, nàng ta đi tới chỗ đầu con trăn vảy tranh.

Lâm Nhất an ủi tiểu Vũ Nhược mấy câu, rồi đi theo Diệp Tử Lăng, hắn cũng rất muốn biết.

Rốt cuộc đám yêu thú này chiếm giữ rừng Huyết Thạch vì mục đích gì, không phải bảo vật bình thường, thì chắc chắn sẽ không thu hút được yêu thú cấp vương giả như con trăn vảy xanh này tới.

"Nói đi!"

Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

Con trăn vảy xanh chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi đỏ như máu, nó nói với giọng khàn khàn: "Trong vòng bảy ngày, rừng Huyết Thạch sẽ ra đời nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim, ít nhất cũng là Thánh phẩm nguyên thạch!"

Huyết Diệm Long Văn Kim!

Con ngươi của đám Liễu Nguyên co rụt lại, trái tim đập thình thịch, đây là chuyện mà họ không ngờ tới.

Diệp Tử Lăng ngoắc tay, thu lại thanh kiếm đang cắm ở hàm dưới đối phương, khuôn mặt lạnh lùng, không có tí dao động nào.

Con trăn vảy xanh nhúc nhích người, bò ra phía trước, nó quay đầu nhìn rồi nói: "Hôm nay bổn vương thua trong tay các ngươi, cũng là..."

Phập!

Nhưng còn chưa nói xong, một vệt kiếm quang bay tới, sau đó Diệp Tử Lăng trở tay chém một kiếm, cắt đứt đầu đối phương.

Ở cái đầu con trăn vảy xanh, hai mắt nó phẫn nộ mở to, chết không nhắm mắt, hiển nhiên là không ngờ người phụ nữ này lại sát phạt quyết đoán đến vậy.

"Ngươi lừa ta..." Cái đầu nó lẻ loi, bật ra vài tiếng đứt quãng, tràn ngập không cam lòng.

Diệp Tử Lăng thu kiếm vào bao, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt, nàng ta lạnh giọng nói: "Trong lòng ngươi nghĩ gì ta không biết chắc? Ta không giết ngươi, để lại cho ngươi một cái mạng để ngươi trả thù đệ tử Phù Vân kiếm tông ta à? Vương giả yêu thú, mà ngây thơ thế chắc?”

Xung quanh im phăng phắc, rõ ràng là họ đều đang khiếp sợ bởi sự sát phạt quyết đoán của Diệp Tử Lăng.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia khác thường, hắn cong môi cười, thảo nào ngay

†ừ đầu mình đã không ghét nổi nữ nhân này.

Trên người nàng ta thật sự có cái khí chất nào đó mà mình rất thích, không hèn mọn không ra vẻ, thị phi rõ ràng, dám làm dám nhận, câu nói kỷ nguyên thần long rất đúng khi áp dụng lên nàng ta.

Ta mong mọi nữ tử trên thế gian này đều có chí tiến thủ, không để cho cánh mày râu cao hơn trời!