Âm thanh phá không liên tiếp vang lên, trong lúc Diệp Tử Lăng và đám người Tân Phong giằng co, rất nhiều tà tu đã bị dị tượng này thu hút.
Một lúc sau, vô số thân ảnh tập trung trên không trung, khí tức của một số người trong đó còn khá mạnh.
Tình hình càng lúc càng có lợi cho đám người Tân Phong, rắc rối nhất chính là Tân Phong và hai ác tu có cảnh giới Tinh Tượng bên cạnh hắn ta.
“Diệp Tử Lăng, ngươi còn muốn trì hoãn đến khi nào? Mau giao nguyên thạch ra đây!", Tân Phong hơi nheo mắt, liếm đôi môi nứt nẻ của mình, cười nham hiểm nói.
Sắc mặt Diệp Tử Lăng khẽ thay đổi, nàng ta liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Không đến nửa ngày nữa, trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông sẽ tới đây, đến lúc đó các ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Lời nói của nàng ta lập tức gây ra một trận chấn động trong đám tà tu, đám người này cũng là những người sắp chết tụ tập lại.
Đầu dựa vào lời hứa và uy tín của Lôi Ưng, miễn cưỡng tập hợp lại với nhau không chút đoàn kết, có bao nhiêu người nguyện bán mạng cho hắn ta vẫn còn là một ẩn số.
Khi nghe tin trưởng lão Phù Vân Kiếm Tông sẽ tới trong nửa ngày nữa, khó tránh khỏi lòng người thấp thỏm lo âu.
Sắc mặt Tân Phong cũng khẽ biến, cười nhếch miệng nói: “Cô nương nói cái gì thì là cái đó sao? Phù Vân Kiếm Tông là tông môn xếp hạng cuối trong bốn tông môn, sớm đã không phải là Phù Vân Kiếm Tông năm xưa nữa, các người ai cũng là nhân vật liếm máu trên lưỡi đao, lại bị mấy câu nói của con ranh này dọa SỢ sao?”
'Tên cường giả đeo trường kiếm trên lưng bên trái cười nham hiểm nói: “Cho dù nửa ngày nữa có người tới, bọn chúng có trụ được đến lúc đó không?”
“Rắc rối rồi... có ba tên này ở đây, đám tà tu kia sẽ không dễ bỏ cuộc”, Liễu Nguyên cau chặt mày, trầm giọng nói.
“Ba người nay có lai lịch thế nào?” Liễu Nguyên nhẹ giọng nói.
Giọng của hắn ta rõ ràng có chút bất lực: “Người bên phải được gọi là Tiêu Khôn, mặc dù không được xếp vào mười tà tu đứng đầu ở biển Khô Huyền, nhưng cũng không cách quá xa, thực lực của hắn ta ngang bằng với ta. Còn về đao khách mà các người vừa nói, hắn tên là La Khuê, cảnh giới Tỉnh Tượng đại thành, giết người như điên, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đến trụ sở của tứ tông cũng dám xông vào!”
Lâm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Tân Phong là người đứng thứ mười trong bảng xếp hạng biển Khô Huyền, cộng thêm hai tà tu cảnh giới Tinh Tượng, đủ để ổn định tâm lý của đám tà tu kia,
khiến cho bọn chúng dám đối đầu với Phù Vân Kiếm Tông.
So với thực lực của đối phương, chênh lệch giữa hai bên là quá rõ ràng, chỉ có Liễu Nguyên và Diệp Tử Lăng có thể chiến đấu cùng đối phương.
Đám tà tu kia chỉ chính là cỏ đầu tường, có lợi không chiếm chắc chắn không phải tính cách của bọn chúng.
“Nếu như... ta có thể hãm chân La Khuê thì sao?”, Lâm Nhất đột nhiên mở miệng, nhìn về phía đao khách kia, nhẹ giọng nói.
“Ngươi đang đùa với ta đấy à?”
Liễu Nguyên nhìn Lâm Nhất với vẻ khó tin, nếu Lâm Nhất có thể giữ chân La Khuê, vậy thì bọn họ sẽ chiến đấu với đám tà tu này, mở ra một con đường máu.
Nhưng có thể không? Đừng nói là giữ chân, chỉ sợ vừa mới đối mặt, đã bị hạ gục ngay lập tức.
Lâm Nhất lúc này không cố ý hạ giọng xuống, khoảnh khắc hắn nói ra, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều rơi trên người Lâm Nhất.
Ngay cả Diệp Tử Lăng trong mắt cũng lóe lên một tia quỷ dị phú của Lâm Nhất hơn người, lại nắm giữ Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, nhưng La Khuê dù sao cũng là tồn tại ở cảnh giới Tinh Tượng, chưa cần so sánh tới kiếm đạo, chỉ tu vi thôi cũng đủ để đè bẹp Lâm Nhất rồi.
ặc dù thiên
“Ha ha hai” Rất nhiều tà tu sửng sốt, sau đó cười lớn.
La Khuê cười nói: “Phù Vân Kiếm Tông những năm này thật sự suy tàn rồi, vậy mà lại để một thằng nhóc cảnh giới Thiên Phách ra mặt, thật sự không còn người nữa sao? Phế vật như ngươi, cũng muốn giết ta ư, thật không biết xấu hổ?”
“Giết người sao phải xấu hổ cơ chứ?”
Lâm Nhất nhàn nhạt nói: “Ta sợ rằng ngươi không có bản lĩnh đó. Một đám lâu la dây dưa mất thời gian, rốt cuộc đang sợ điều gì? Lôi Ưng không xuất hiện, các ngươi không dám động thủ phải không? Nói cho cùng chẳng qua chỉ là một đám hèn nhát mà thôi!”
Lâm Nhất có một suy đoán, đám người này mãi không động thủ, có lế Lôi Ưng thật sự đã gặp rắc rối gì đó.
Nếu mình có thể cầm chân La Khuê, Diệp Tử Lăng có cơ hội rất lớn cùng mọi người giết ra.
Chỉ cần có thể lấy nguyên thạch ra khỏi đảo Thiên Thủy trước khi Lôi Ưng quay lại là được rồi!
“Thằng nhãi này điên rồi à?” “Từng gặp qua người điên, nhưng chưa gặp qua người không sợ chết, chỉ là
cảnh giới Thiên Phách cỏn con, lại dám khiêu khích La Khuê hết lần này đến lần khác? Hắn ta lẽ nào không biết cảnh giới Tinh Tượng có nghĩa là gì sao?” _
“Đúng là muốn tìm chết!
Lời nói của Lâm Nhất đã gây nên phẫn nộ trong đám tà tu, nhiều kẻ nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ và mỉa mai.
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”, trong mắt La Khuê lóe lên một tia hàn ý, trên mặt là nụ cười hung ác, huyết khí toàn thân dâng trào.
“Cẩn thận!" Sắc mặt Diệp Tử Lăng khẽ biến, vội vàng nhắc nhở hắn.
Bóng dáng của Lôi Khuê biến mất trong không trung, khi hắn ta xuất hiện một lần nữa, lưỡi đao đã rơi trên người của Lâm Nhất.
Rầm!
Đao quang rực rỡ, chiếu sáng mọi hướng, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào. mắt.
Nhanh quá.
Thực lực của cảnh giới Tỉnh Tượng quả nhiên áp đảo, trước mặt hắn ta, những người khác còn không bằng một con kiến.
Cạch!
Nhưng khi đao qung tan biến, thân ảnh của La Khuê xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhất đã âm thầm biến mất, vài mảnh quần áo trên người cũng lặng lễ rơi xuống.
“Trốn cũng khá nhanh đấy!”
Một kích không trúng, mắt La Khuê hiện lên hàn ý, lòng bàn tay nhuốm đầy. huyết quang. Hắn ta lại một lần nữa ra tay, một đao nhanh như chớp, quang đao ngưng tụ trên không trung.
Thân thể Lâm Nhất khẽ động, tránh được đòn này trong gang tấc.
“Chết”
La Khuê lật tay ấn xuống, đao trong tay đâm về phía Lâm Nhất từ trên xuống, giống như một ngọn núi đè ép.
Rầm rầm rầm! Đồng thời, hắn ta dùng uy áp của cảnh giới Tinh Tượng, thật sự bạo phát, nếu như là cảnh giới Thiên Phách bình thường, vào giây phút tiếp xúc với up áp
này, sẽ lập tức không thể cử động, thậm chí máu sẽ bị đông lại.
Ánh đao sắc bén với áp lực vô song, đè ép khiến cho không khí nổ tung, không ngừng lao về phía Lâm Nhất.
Áp lực quá mạnh.
Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, nháy mắt kích hoạt Thương long thánh thiên quyết, từng đạo văn rồng màu tím vàng hội tụ trong đôi tay hắn, sau đó là tiếng rồng ngâm, hai tay bắt chéo, tỏa ra ánh sáng vàng kim, những hoa văn này
quấn quanh, cứng chắc như tấm bảo hộ bằng kim loại.
Ngay khi đao quang chém xuống và tạo ra những tia lửa chói tai, Lâm Nhất mạnh mẽ tiếp lấy một đao này bằng cả hai tay.
Soạt!
Giây phút chạm nhau, âm thanh kinh hoàng lập tức vang lên, cơ thể Lâm Nhất như đạn pháo nổ tung và bay ra ngoài.