Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4: Đột phá rồi!




Giống như diều hâu bay lên, công pháp sử dụng cũng là Ưng Chưởng Công cao siêu hơn rất nhiều so với Mãnh Hổ Quyền, càng luyện lên tầng cao thì có thể hóa chưởng thành móng vuốt, có thể xẻ một mãnh hổ còn sống sờ sờ làm đôi.  

"Ha ha, tên tiểu tử này gặp đen đủi rồi, hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì mà lại dám đắc tội với Chu sư huynh".  

"Chu sư huynh đã đạt đến cảnh giới võ đạo tầng bốn, lực một chưởng có thể đạt tới ngàn cân. Ưng Chưởng Công lại tu luyện tới tiểu thành rồi, một chưởng này đánh xuống, Lâm Nhất ít nhất cũng phải nằm mất nửa tháng".  

"Phỏng chừng là lại nổi cơn điên rồi, năm ngoái cũng từng có một lần như vậy như vậy, bị dạy dỗ một trận, nằm mất ba tháng, lập tức trở nên ngoan ngoãn ngay".  



Đám tạp dịch thấy cảnh hay đáng xem, lũ lượt dừng việc đang làm, tỏ ra khoái chí, vẻ mặt đầy mong đợi kéo tới xem.  

Cùng với tiếng gió, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được tâm pháp của Mãnh Hổ Quyền xuất hiện trong đầu, quay người đánh ra một quyền.  

Mơ hồ tựa như có một hư ảnh đầu hổ xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, rống lên giận dữ.  



Quay người, xuất quyền, động tác lưu loát, không hề có trở ngại nào.  

Nhưng lúc Lâm Nhất tận mắt nhìn thấy Chu Bình thì một cỗ khí thế lao tới, đối phương giống như một con diều hâu đang nhìn xuống hắn, đôi mắt sắc bén đến ghê người.  

Lâm Nhất vốn chuẩn bị bạo cốt, gia tăng khí thế cho mình thì lại đột nhiên ngẩn ra, bạo cốt thất bại, khí thế yếu đi một nửa ngay tại chỗ, không thành công phát ra uy lực của Mãnh Hổ Quyền.  

Ầm!  

Song chưởng va vào nhau phát ra một tiếng nổ rền vang, Lâm Nhất lùi về sau ba bước, khí huyết trong người bốc lên, khó khăn lắm mới áp chế lại được.  

"Có chuyện gì vậy, Lâm Nhất lại có thể ngăn được chưởng này ư?"  

Rất nhiều tạp dịch kinh ngạc không thôi, cảnh tượng Lâm Nhất bị một chưởng đánh bại trong tưởng tượng của họ đã không xảy ra, mà chỉ lùi về sau ba bước.  

Ánh mắt của Chu Bình hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng nói: "Tên tiểu tử này, chẳng trách ngươi lại không sợ hãi, hóa ra gần đây có tiến bộ".  

Lâm Nhất âm thầm phân tích, một chưởng vừa nãy bản thân hắn hoàn toàn có cơ hội tiếp được.  

Chỉ là hắn vừa mới bước vào võ đạo tầng ba, còn chưa chính thức tu luyện nội kình, cũng không có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu nào, thế nên lúc lâm trận đã xuất hiện một vài tình huống lúng túng.  

Mặc dù lùi ba bước, nhưng lòng tin của Lâm Nhất lại được tăng thêm sau khi tiếp một chiêu này.  

Tên Chu Bình này chẳng qua cũng chỉ có vậy, không đến mức quá lợi hại.  

"Có điều, nếu ngươi cho rằng có chút bản lĩnh này là có thể ngông nghênh trước mặt ta, thì e là suy nghĩ của người quá ngây thơ rồi".  

Chu Bình gầm lên rồi lại lần nữa xông về phía Lâm Nhất, song chưởng mở ra, giống như diều hâu giương cánh, làm dấy lên vô số cuồng phong.  

Khí thế cuồn cuộn, từng bước áp sát, ép Lâm Nhất lùi về sau từng bước.  

Mặc dù Lâm Nhất đang lùi lại, nhưng lùi có chương có pháp, không hề tán loạn, giao thủ từng chiêu từng thức càng khiến hắn cảm nhận được tên Chu Bình chỉ có vậy mà thôi.  

Thậm chí giữa các chiêu thức còn có không ít sơ hở, một người bộc lộ càng nhiều thì sơ hở càng nhiều, có lẽ chính là đạo lý này.  

Tình huống xảy ra nằm ngoài dự đoán của Chu Bình, ngoài mấy chưởng ban đầu đánh cho Lâm Nhất không có sức chống đỡ ra thì càng đánh về sau, Lâm Nhất lại càng tỏ ra ung dung, không chỉ có thể hoàn thành việc chống đỡ, mà còn có thể phát động một số chiêu phản đòn.  

Sao lại thế này, thực lực của tên Lâm Nhất này sao có thể nháy mắt trở nên mạnh lên nhiều như vậy được. Cảm tưởng như đang lấy ta để luyện tập vậy, không ổn, ta phải tốc chiến tốc thắng.  

Chu Bình trong lòng thất kinh, có chút sốt ruột, nếu như không đánh bại được Lâm Nhất thì sau này gã ta không thể tiếp tục ở lại phòng Tẩy Kiếm nữa rồi.  

"Cơ hội tốt!"  

Phát hiện ra khoảnh khắc Chu Bình phân tâm, ánh mắt Lâm Nhất ngưng lại, cơ thể đột nhiên vang lên âm thanh bạo cốt, giống như tiếng gào thét nơi thâm sơn.  

Ngay sau đó, bạo cốt không ngừng, liên tiếp vang lên hàng trăm lần, thi triển ra sát chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm trong Mãnh Hổ Quyền.  

"Bạo cốt hàng trăm lần, tên này đột phá rồi!"  

Chu Bình cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không ngờ được một tay Kiếm Nô vẫn luôn bị coi thường lại tiến vào võ đạo tầng ba, gã ta nhất thời chết sững cả người.  

Lâm Nhất cũng mặc kệ, đánh ra một quyền, bạo cốt trăm tiếng, giống như hổ gầm, chấn động sơn lâm!  

Quyền này thế như trẻ tre, nhân lúc Chu Bình đang ngây người, một mãnh hổ chụp lên ngực gã.  

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng cực lớn, Chu Bình bay ngược lên không trung rồi mới ngã vật xuống đất, xương sườn trước ngực gãy mất vài cái, đau đớn không thôi.  

Đám tạp dịch trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.  

"Võ đạo tầng ba, Lâm Nhất... hắn đã đạt tới võ đạo tầng ba rồi!"