Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4004: Giết sạch rồi!




Lâm Nhất nhấp một ngụm rượu, khẽ thở dài và nói tiếp: "Thiên lộ thứ chín càng thảm hơn. Có sự tồn tại của giới tử của mười phương chiến giới, những kẻ này, ha ha, đúng là một đám khốn nạn. Trong mắt chúng, ta còn không bằng sâu kiến cho nên mới bị sỉ nhục, tàn sát, thảm đến mức nào chỉ cần một chữ là rõ.”

"Xin lỗi." Diệp Tử Lăng không ngờ cái gọi là thiên lộ lại tàn nhẫn như vậy.

Hình như rất nhiều ký ức trong đó không mấy thân thiện với Lâm Nhất. Những lời hắn nói khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

"Không sao, dù sao đám người đó đều bị giết sạch rồi...” Lâm Nhất uống cạn một ngụm rượu và cười toe toét.

Giết sạch rồi!

Diệp Tử Lăng ngước mắt lên, gương mặt tươi cười của đối phương trông đơn thuần dưới ánh lửa.

Nhưng nàng ta cũng đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử, có thể cảm nhận được dưới sự miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ này là máu tanh và tàn sát điên cuồng đến nhường nào.

Lâm Nhất cười rộ và nói: "Không cần xin lỗi, ta vốn khiêm tốn, nhưng sâu kiến cũng có quyền ngước nhìn quyền lực trên trời Huyền Hoàng Giới, xếp đầu bảng thiên lộ thứ 9. Rất nhiều người gửi gắm hy vọng cho ta, ta một lòng hướng về kiếm, chắc chắn không ngừng tiến về phía trước, đạt đến đỉnh cao Côn Luân!"

Diệp Tử Lăng hơi sững sờ, sau đó ngây người. Rõ ràng nàng ta không ngờ trong lòng Lâm Nhất lại có niềm kiêu hãnh "cuồng ngạo" như vậy.

Ánh lửa phản chiếu trong mắt đối phương như thể có một tia sáng rực rỡ nở rộ, hoàn toàn bị đốt cháy bởi niềm kiêu hãnh và nhiệt huyết trong lòng hắn.

Một lúc lâu sau, Diệp Tử Lăng mới bĩu môi nói: "Trực giác đầu tiên của ta quả nhiên rất chính xác, ngươi đúng là một kẻ điên!”

"Ha ha ha hai"

Lâm Nhất đã uống rất nhiều rượu, nghe xong hắn bật cười và nói với đối phương: “Nào, lẽ nào tỷ không phải là người như vậy ư? Tới đây, uống rượu nào.”

"Ta không bao giờ uống rượu."

Diệp Tử Lăng cau mày, nàng ta thật sự không dính một giọt rượu nào, cho dù biết rượu này là Thiên Niên Hỏa của Mạc Thị nhất tộc.

"Ha ha ha, uống, uống đi, ta dạy cho tỷ ba chiêu kiếm cuối cùng của Phù Vân Thập Tam Kiếm!"Lâm Nhất vẫn quấn lấy, cười tủm tỉm nói.

"Tạ.

Trong lòng Diệp Tử Lăng gợn sóng, thoáng chốc có chút không biết phải làm sao, vậy mà đối phương lại bằng lòng dạy nàng ta ba chiêu cuối cùng.

"Uống đi!"

Lâm Nhất lắc ly rượu, những đốm lửa mặt trời điểm xuyết trong ly biến thành quạ vàng bay ra ngoài.

Chúng lượn vòng trên đỉnh đầu hai người họ trong màn đêm.

Diệp Tử Lăng do dự nhận lấy ly rượu, nàng ta thận trọng nhấp một ngụm, lập tức bị sặc, rõ ràng lực bất tòng tâm khá khó chịu.

"Hì hì, Diệp cô nương đến Lôi Ưng còn chẳng sợ, hóa ra lại thực sự sợ uống rượu." Lâm Nhất thấy cảnh này, không nín được cười.

"Ai nói ta sợ!"

Diệp Tử Lăng bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, sắc mặt bỗng đỏ bừng quyến rũ, khí phách oai phong, lạnh lùng thường ngày giờ lại dịu dàng như nước, gương mặt đó cực kỳ mê người.

"Xem cho kĩ nhé!"

Lâm Nhất mỉm cười, cầm lấy kiếm Táng Hoa, biểu diễn Phù Vân Thập Tam Kiếm trên mảnh đất trống.

Ba chiêu kiếm cuối cùng hắn còn chưa tu đến Hóa Cảnh, nhưng vẫn dư sức để dạy cho Diệp Tử Lăng.

“Tâng mây trên núi xanh, sao rơi xuống nước.”

“Hoa nở rồi tàn, non nước quê hương. Gió thổi trên mặt biển, làm bạn cùng sáo ngọc. Mây bay không phải ý ta, vạn năm trôi qua chỉ cần một cái búng tay.”

Không chỉ vậy, Lâm Nhất nói chỉ tiết cho đối phương về sự huyền diệu của Mây bay không phải ý ta.

Diệp Tử Lăng chăm chú quan sát, trong bóng đêm, kiếm pháp của đối phương lưu loát trôi chảy biến hóa thành ý cảnh vô cùng mênh mông và hùng vĩ.

Hóa ra trước kia những gì mình lĩnh ngộ được đều sai lầm, tu luyện đến cảnh giới viên mãn chẳng qua là nhờ vào huyết mạch Tuyết Diệu mà thôi.

Cũng chỉ mới sờ đến phù vân nhưng vẫn ở bên dưới nó.

Sau khi múa kiếm pháp xong, Diệp Tử Lăng được hưởng lợi không ít, chỉ cảm thấy đầu óc như được khai sáng, bỗng nhiên hiểu rõ.

Nàng ta lập tức nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng và bắt đầu lĩnh hội những điều huyền diệu trong đó

Keng!

Lâm Nhất tiện tay ném kiếm, kiếm Táng Hoa cắm thẳng vào trong vỏ kiếm một cách chính xác.

Hắn nhìn từng đóa hoa tuyết màu tím bay ra bên ngoài từ trong cơ thể của Diệp Tử Lăng rồi khẽ phát sáng, trong mắt thoáng hiện vẻ kỳ lạ: "Tuyết Diệu Hoa?"

Lâm Nhất liếc nhìn rồi lại ngó Diệp Tử Lăng.

Nữ tử này đúng là có nhiều bí mật ghê, hắn vì kiếm Táng Hoa nên mới cố ý nghiên cứu đủ loài hoa kỳ lạ.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì loài hoa này đứng trong top 10 của danh sách vạn hoa. Nó mọc ở vùng đất băng tuyết lạnh lẽo và bị giam cầm nuôi dưỡng, người ngoài không thể nhìn thấy được.

Nó còn được gọi là Thánh Hoal

Lâm Nhất ngẫm nghĩ một lúc, họ của Diệp Tử Lăng khác với họ của Phù Vân Kiếm tông, có lẽ trên người đối phương thực sự còn có bí mật.

Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến mình, Lâm Nhất mỉm cười rồi thu lại tầm mắt.

Ngày mai chắc hẳn các trưởng lão đã tới đây, nên nghĩ xem phải đối phó với đám người này thế nào. Lâm Nhất hơi âu sầu, có nên nói tình hình thực tế cho đối phương không, rằng nguyên thạch đã bị mình nuốt mất.