Việc núi Tỉnh Linh mở là một sự kiện lớn hiếm có và trang trọng hơn cả núi Thánh Kiếm đối với cả Phù Vân Kiếm tông.
Dù sao núi Thánh Kiếm ít nhất mở sáu tháng một lần, phần lớn các đệ tử thân truyền đều có cơ hội thử sức.
Nhưng núi Tinh Linh lớn như vậy, mười năm thậm chí là hơn mười năm cũng không thể mở ra một lần.
So với núi Thánh Kiếm, ngạch cửa của núi Tinh Linh cũng thấp hơn rất nhiều, hễ là Tinh Quân đều có tư cách, giành được bao nhiêu cơ duyên thì phải xem tạo. hóa của chính mình.
Ngay khi mặt trời buổi sáng vừa ló dạng, đệ tử các nơi đều lên đường.
Ngược lại Lâm Nhất không vội vàng như vậy, hắn và Tiểu Tặc Miêu trong hình dạng Long Vượn đã chiến đấu và tu luyện trong núi suốt ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày này, hắn đã chiến đấu bằng tu vi của thân xác chứ không sử dụng kiếm ý hay kiếm quyết. Chỉ dựa vào thân xác đấu với yêu thú mang mang huyết mạch Chân Long, nếu đổi lại là người thường đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Việc tu luyện thánh thể Thương Long có thể nói là tiến bộ nhanh chóng nhờ sự đối đầu với cường độ cao như vậy.
Trong đó vất vả cũng không cần phải nói, người ngợm lôi thôi bẩn thỉu.
Sân sau của Đinh Phong Cư nằm cạnh một linh hà. Nước sông trong suốt, chứa đựng linh khí đồi dào. Ánh nắng ban mai chiếu xuống, mặt sông yên tĩnh mang theo luồng hơi ấm áp trông như thể suối nước nóng vào mùa đông.
Lúc này, Lâm Nhất, Tiểu Băng Phượng và Tiểu Tặc Miêu đang ngâm mình thoải mái trong sông.
Linh lực trong nước thẩm thấu vào cơ thể qua các lỗ chân lông khiến cả người ấm áp và vô cùng thoải mái. Nỗi mệt mỏi và buồn ngủ suốt ba ngày qua đều bị cuốn trôi, huyết khí cuộn trào tràn trề vui sướng.
Lâm Nhất cởi trần nhắm mắt lại nằm trên một tảng đá, đắp một chiếc khăn lên mặt để Thương Long Thánh Thiên Quyết vận hành một cách tự nhiên.
hình thịch! Thình thịch!
Trong khi trái tim đang đập, có khí huyết mênh mông tựa rồng chảy ào ạt như sông trong cơ thể. Hắn giống như một con rồng khổng lồ đang ngủ yên, ánh năng mai chiếu lên cơ thể gần như hoàn hảo, bộc lộ trọn vẹn vẻ đẹp nam tính của nam tử.
Tiểu Băng Phượng ngâm nga một giai điệu, tầng sương mù mỏng manh bao phủ xung quanh người nàng ấy, tâm trạng vui vẻ bôi linh sữa trên người.
Lần này nàng và Tiểu Tặc Miêu cùng nhau xuất tông, thu thập được rất nhiều thứ tốt ở bên ngoài.
So với Lâm Nhất và Tiểu Băng Phượng thì Tiểu Tặc Miêu hoạt bát hơn nhiều. Nó biến thành hình mèo bơi tung tăng trong nước.
Lâm Nhất cảm thấy cả người thoải mái, giờ phút này tinh lực vất vả tu luyện liên tiếp mấy ngày cũng đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Phù!
Lấy chiếc khăn ướt trên mặt xuống, Lâm Nhất mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, ánh sáng trong mắt cuộn trào, toát ra một luông khí sắc bén đến kinh người.
Lờ mờ thấy được ánh chớp lập lòe như một con Thương Long, hắn ngước nhìn bầu trời, tràn đây sức sống.
Lâm Nhất hơi nheo mắt lại, nhìn ánh nắng mai rồi thầm nhủ trong lòng, hy vọng hôm nay sẽ phá được Thất Hoa Tụ Đỉnh một cách suôn sẻ.
Ta sinh ra đã phi thường!
Nếu đã đến Côn Luân này hẳn phải xong pha một phen, ngao du không phiền muộn, đến khi gặp lại ta chắc chắn khiến mọi người phải kinh ngạc.
Tô Tử Dao, ta nhất định sẽ đuổi kịp tỷ!
Ước hẹn mà chúng ta đã hứa ở Đại Tân chắc chắn sẽ được thực hiện, cho dù Đế Huyền Cung có lai lịch như thế nào.
Không ai được phép chạm vào nữ tử mà Lâm Nhất đã từng ngủ!
Lâm Nhất siết chặt tay phải, trong lòng thầm thề, giờ phút này vẻ mặt hướng về phía mặt trời mọc tỏ ra vô cùng kiên định.
"Hừ, tên thích khoe hàng."