Trước khi đi còn rủa hắn.
Lâm Nhất mỉm cười, quay mặt về phía mặt trời mọc và bơi dọc theo dòng sông về phía hạ lưu.
Con sông rất dài, ngay cả khi hắn thúc giục thân pháp, vẫn phải đi bộ hơn nửa canh giờ mới cảm nhận được nơi nước sông hội tụ.
Đó là một cái hồ rộng lớn như đại dương, đệ tử tông môn ở khắp các nơi đã tụ tập trên hồ từ sớm.
Chỉ thấy đầu người, dõi mắt không thấy điểm cuối.
Tuy nhiên, những người có tư cách đứng trên hồ đều là đệ tử thân truyền của Tinh Quân, những đệ tử còn lại chưa đến Tinh Quân chỉ có thể đứng trên bờ.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua và thấy có khá nhiều người đến đây. Hầu như tất cả các trưởng lão trong tông môn đều có mặt đông đủ.
Đương nhiên nhóm Diệp Tử Lăng, Tiểu Vũ Nhược, Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm cũng đều ở đó, Còn cả “đại sư huynh” Giang Ly mà hắn đã hung
hang chơi đùa vào ba ngày trước.
Điều khiến Lâm Nhất ngạc nhiên là ngay cả Lạc Hoa, người không thường xuyên ló mặt, cũng lặng lẽ xuất hiện trên hồ.
"Sư tỷ, Vân sư huynh tới rồi!"
Tiểu Vũ Nhược đứng bên cạnh Diệp Tử Lăng, ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng và phấn khích khi nhìn thấy Lâm Nhất từ từ đạp nước sông xuất hiện.
Nếu không phải có quá nhiều người, có lẽ nàng ấy đã bay qua đó và nhào thẳng vào lòng Lâm Nhất rồi.
Rõ ràng Diệp Tử Lăng vẫn còn giận Lâm Nhất, vô cảm nói: "Chỉ hay tỏ ra đặc biệt. Những người khác đều đã đến cả rồi, mỗi hắn lề mà lề mầề."
"Ha ha, chắc Vân sư huynh có chuyện quan trọng, chứ không cố ý đến muộn đâu." Tiểu Vũ Nhược lập tức bắt đầu biện hộ cho Lâm Nhất.
Đúng lúc Lâm Nhất tới gần nghe được những lời này, không khỏi hơi đỏ mặt.
Thực ra hắn chẳng có việc gì, chỉ là bận tết tóc cho Tiểu Băng Phượng nên lỡ thời gian một chút.
Không chỉ có nhóm Diệp Tử Lăng chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Nhất, hầu như tất cả những người khác đều để ý thấy, vô số ánh mắt đổ dồn vào hẳn.
Hắn đã giết La Khuê trên đảo Thiên Thuỷ và cứu thoát Diệp Tử Lăng khỏi tay Lôi Ưng. Bây giờ hẳn lại trở thành nhân vật nổi bật trong Phù Vân Kiếm tông một lần nữa.
Với phong thái vô biên thật khó không thu hút sự chú ý.
"Đại sư huynh, Lâm Nhất tới rồi." Có người ở bên cạnh Giang Ly Trần cất giọng nói.
"Ta biết."
Giang Ly Trần sầm mặt đáp lại. Hắn ta đâu có mù, đã chú ý đến đối phương từ lâu, trong mắt hiện lên sự ganh ghét khó giấu được.
Cùng cõng hộp kiếm, một người mặc áo lam, người còn lại mặc áo xanh, nhưng vô hình chung khí chất và phong thái của Lâm Nhất mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Mặc trùng đồ không đáng sợ, ai xấu thì kẻ đó ngượng.
Hắn vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hàng nghìn người, độ nổi tiếng còn cao hơn đại sư huynh này gấp vô số lần.
Nhưng điều khiến hắn ta ghen tị nhất là Lâm Nhất bước vào giữa đám Diệp. Tử Lăng một cách tự nhiên, còn nhanh chóng bắt đầu trò chuyện và cười đùa với nàng ta.
Mặc dù Diệp Tử Lăng vẫn xụ mặt với hắn.
Nhưng Giang Ly Trần biết rõ, nếu mối quan hệ không thân thiết đến một mức nhất định nào đó, những nam tử khác đừng hòng nghĩ đến tới gần vị trí này.
"Từ khi trở về từ đảo Thiên Thủy, thái độ của sư tỷ đối với Lâm
Nhất đã thay. đổi rất nhiều." Một đệ tử của Phù Vân Kiếm tông ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.
"Khi núi Tỉnh Linh mở ra, ta sẽ cho hắn biết vì sao ta mới là đại sư huynh của Phù Vân Kiếm tông!"
Ngoài mặt Giang Ly Trần tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã giận điên, thầm nhủ: "Ngươi dám động vào nữ tử của ta, không biết tự lượng sức mình."