Tầng trời thứ tám và thứ chín đều theo đó nứt ra khe hở.
Ánh sao vô tận tỏa ra, Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn đại tinh tượng càng trở nên tráng lệ và mênh mông hơn.
Vô số ánh nhìn tập trung vào Lâm Nhất, hắn phong hoa tuyệt đại, tóc dài tung bay, ấn ký nơi mi tâm kỳ ảo như tiên.
Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có bầu trời. Ta từ dưới núi lên, khao khát chọc thủng chín tầng trời.
Đôi mắt Lâm Nhất sáng rực, bàn chân hắn khẽ điểm một cái lên mặt hồ, người như côn bằng đại điểu, giương cánh bay lên như diều gặp gió.
Nháy mắt đã đặt chân lên đỉnh núi Tinh Linh, bễ nghề tám phương, nhìn lên ngôi sao.
Âm ầm ầm! Từ khe nứt trên Cửu Trùng Thiên, có vô số tia sáng rơi xuống như sao chổi.
'Tia sáng gào thét mà tới, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, những cụm sáng sáng chói đó lại đều là ánh sáng của các vì sao.
Sau đó, các ngôi sao tụ lại giữa không trung, biến hóa thành tinh tú, xuất hiện đầu tiên là đầu của Thương Long, sau đó là thân của Thương Long, tiếp đó vuốt của Thương Long và đuôi của Thương Long hiện ra.
Bảy đại tỉnh tú!
"Này...
Giang Ly Trần run lẩy bẩy, hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều, vừa nấy hắn ta phải cố hết sức mới dẫn ra một tia sáng của tinh tú.
Nhưng Lâm Nhất đứng ở đỉnh núi kia, đón gió mà đứng, tựa như chỉ cần làm nhẹ nhàng là dẫn ra được bảy đại tinh tú.
Rốt cuộc là làm kiểu gì vậy?
Sắc mặt Giang Ly Trần rất xấu, trước đó hắn ta còn chế nhạo, ý chỉ Lâm Nhất chỉ là một tên vô dụng thôi.
Có khi còn không luyện hóa được ánh sáng của tinh linh, nhưng hình ảnh trước mắt, chắc chắn đang vả mặt hắn ta.
"Sắp tạo thành tỉnh tượng rồi..." Diệp Tử Lăng khế nói.
Vừa nói xong, Thương Long Thất Túc đã hóa thành tinh tượng Thương Long hoàn chỉnh trong sự quan sát của mọi người.
Tuy bảo tinh tượng cỡ này so ra thì không thể đẹp bằng tinh tượng Thương Long thật trên trời, nhưng cả một con Thương Long khổng lồ hiện ra che lấp bầu trời rồi bao phủ cả cái hồ nước như này, thì vẫn làm cho người ta rung động không nói nên lời.
Giang Ly Trần đơ hẳn luôn, tinh tượng Thương Long hoàn chỉnh này, so sánh với cái móng vuốt Thương Long nho nhỏ của hắn ta.
Đúng là khác biệt như mây và bụi đất, chênh lệch đến nỗi không thể tính được, ngoài việc ngẩng đầu lên nhìn, thì cũng chỉ biết trợn tròn mắt ngơ ngác thôi.
Lưu Thanh Nghiêm nhếch môi cười nói: "Hì hì, xem ra đúng là không phải đại sư huynh khiêm tốn, vì so với Lâm Nhất, cái gọi là ánh sáng tinh tú kia thật chẳng đáng nhắc đến."
Phùng Chương cười khẩy nói: "Vừa nãy ta hiểu lầm Giang sư huynh mất rồi, †a cứ tưởng Giang sư huynh cố tình khoe khoang cơ, đại sư huynh khiêm tốn thật đấy!"
Hai người này cũng không phải người lương thiện gì, trước kia chưa thân với Lâm Nhất, bọn họ từng công kích Lâm Nhất mấy lần.
'Thấy Giang Ly Trần bị đè bẹp, há lại kệ hắn ta.
Lúc nên đánh mặt thì tuyệt đối không nương tay, huống hồ vừa nãy bọn họ còn bị hắn ta chọc tức không nhẹ.
Bốp! Bốp!
Những lời hai người nói rơi vào tai Giang Ly Trần, tất nhiên là ngang với hai cái bạt tai vô thanh, mặt hắn ta đỏ bừng, nhưng chỉ có thể nín nhịn.