Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4026: Cho đến lúc này




Nhìn lên bầu trời, linh trận cổ xưa được hình thành bởi Tinh Ma Hoa Tổ, các trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông đều chết lặng.

Cho đến lúc này, bọn họ mới chợt tỉnh ngộ.

Thì ra Lâm Nhất vì muốn một kích tấn công vào Thất Hoa Tụ Đỉnh, cái gọi là ánh sáng Tinh Tượng, đối với hắn chỉ là vừa đúng thời cơ mà thôi.

Thời cơ không thể tưởng tượng được trong mắt người thường, hắn căn bản không coi ra gì, tâm trí hắn từ đầu đến cuối đều tập trung vào một kích đánh Thất Hoa Tụ Đỉnh này.

Thăng cấp lên cảnh giới Tinh Tượng? Với nội tình của Lâm Nhất, sớm đã có thể thăng lên cảnh giới Tinh Tượng rồi,

hắn có Thần Diệp của quả Thần Huyết, ngàn năm mới nở một cánh, có Cửu Diệp Thánh Quả 9 ngàn năm mới kết qủa một lần.

Bất kể cái nào trong số đó, cũng không hề kém cạnh ánh sáng Tinh Tượng, thậm chí tác dụng còn lớn hơn.

Đặc biệt là Thần Diệp, nhớ lại cảnh con mèo ngốc sau khi luyện hóa xong, mạnh đến mức độ nào thì sẽ biết, Thần Diệp này đáng sợ bao nhiêu.

Hắn muốn tấn công Thất Hoa Tụ Đỉnh.

Cảnh giới cao nhất của Thiên Phách, trong truyền thuyết chỉ có những quái vật yêu nghiệt mới có tư cách tiến đến cực cảnh này.

“Tên nhóc này thật sự không sợ chết à...” Giang Ly Thần tự mình lẩm bẩm, vẫn không thể tin vào mắt mình.

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, mới biết mình nói sai lời, lập tức có mấy. ánh mắt lạnh lùng rơi trên người hắn.

Lưu Thanh Nghiêm, Phùng Chương, Tiểu Vũ Nhược thậm chí Diệp Tử Lăng đều nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, những lời hắn nói quả thật có chút quá đáng.

Tấn công vào Thất Hoa Tụ Đỉnh vô cùng nguy hiểm, có thể nói rằng chín phần chết cũng không quá, sao lại nguyền rủa Lâm Nhất đi chết chứ?

Đặc biệt là ánh mắt của Diệp Tử Lăng, cực kỳ lạnh lẽo, hẳn chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và xa lạ của đối phương như vậy.

Hắn vội vã ngậm miệng lại, nặn ra một nụ cười, một nụ cười ngượng ngập.

Nhưng trong lòng hắn ta lại không chịu phục, hắn chỉ nói ra sự thật mà thôi, cho dù có là yêu nghiệt phi thường của tông môn siêu cấp, tấn công vào Thất Hoa Tụ Đỉnh thì tỷ lệ thất bại cũng rất cao, một khi thất bại sẽ không còn đường lui.

Chỉ một từ mà thôi: Chết!

'Trăm ngàn năm qua, yêu nghiệt ở trong Thất Hoa Tụ Đỉnh, thật sự quá nhiều.

Tông môn siêu cấp còn như vậy, nói gì đến Lâm Nhất, hắn qua chẳng qua chỉ là người của hạ giới mà thôi, cứ chờ mà xem, dù sao hắn cũng không nói gì sai cả.

Giang Ly Thần ngậm miệng không nói gì nữa, thần sắc biến đổi bất thường, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Lâm Nhất ở phía xa.

Trên mặt hồ tĩnh lặng, cùng với biển hoa vô tận đang chậm rãi rơi xuống, mặt hồ cuộn trào mãnh liệt, phóng ra từng đợt sức mạnh kinh người.

kiếm quang rực rỡ sáng chói trên núi Tinh Linh, có những dao động năng lượng vô cùng đáng sợ, nước hồ cuộn trào khiến cho toàn bộ không gian có vẻ méo mó.

Trên đỉnh núi, một bóng người màu xanh ngồi xếp bằng.

Tử Diên Kiếm Quyết khi ngồi đó, nó hình thành nên một bông hoa màu bạc hùng vĩ vô tận, khi hoa Tử Diên màu bạc đang xoay chuyển, giống như một cái động không đáy nuốt chứng hết linh khí và tinh hoa hội tụ của trời đất.

Cùng với kiếm ý khoáng đạt tồn tại trong chính ngọn núi Tinh Linh.

Bên ngoài hồ nước, chưởng giáo Phù Vân đang lơ lửng trên không trung, chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất trên đỉnh núi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Chưởng giáo... hắn... hắn ta đang nuốt chửng kiếm ý của núi Tinh Linh, đó là vốn liếng hàng ngàn năm nay của Phù Vân Kiếm Tông chúng ta đó!”, giọng nói của trưởng lão chấp pháp vang lên, nghe có chút run rẩy.

Những người khác cũng quay đầu lại và chú ý tới điểm này.


Chưởng giáo Phù Vân không quay đầu lại, khẽ cười nói: “Nhóc con này thông minh đấy, có thể đi đến bước này quả thật không đơn giản. Yên tâm đi, nếu hắn thật sự có thể tấn công Thất Hoa Tụ Đỉnh, nuốt ngược lại kiếm ý của núi Tỉnh Linh, vậy sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người đó!”

“Nhưng nhỡ như thất bại thì sao?”

Trưởng lão chấp pháp đồng loạt nhìn qua, chưởng giáo Phù Vân rất coi trọng Lâm Nhất, dường như toàn bộ Phù Vân Kiếm Tông không ai quan trọng bằng Lâm Nhất vậy.

Nếu như thất bại, vậy thiệt hại sẽ vô cùng to lớn. “Nếu thất bại, cùng lắm là hắn chết!” Sắc mắt chưởng giáo Phù Vân nặng nề, nói với vẻ bình thản.

Tất cả mọi người đều im lặng, không dám trả lời, lại nghe chưởng giáo Phù Vân nói tiếp: “Nhưng chỉ cần hắn thành công, núi Tinh Linh sau này có thể dễ dàng đột phá Cửu Trùng Thiên, nghĩ đên việc Phù Vân Kiếm Tông chúng ta thật sự có thể sinh ra một yêu nghiệt Thất Hoa Tụ Đỉnh, ha ha, loại may mắn này, các người tự nghĩ mà xem...”

Sắc mặt của những trưởng lão chấp pháp khác khế động.

Tông môn và đệ tử cùng nhau sinh tồn, vận mệnh của từng người đều ảnh hưởng đến đối phương, thậm chí những tông môn siêu cấp kia cũng không thể sinh ra một yêu nghiệt Thất Hoa Tụ Đỉnh.

Nếu như Phù Vân Kiếm Tông có được một người, thật khó tưởng tượng được may mắn lớn lao này khi Lâm Nhất ở lại tông môn.

“Ta nhớ rằng chưởng giáo của Huyền Thiên Tông ở Hoang Cổ Vực kia, chính là yêu nghiệt Thất Hoa Tụ Đỉnh... từ sau khi ông ta trở thành chưởng giáo, Huyền Thiên Tông đã đi ngược lại tự nhiên mà phát triển ở Hoang Cổ Vực, vận khí đạt đến đỉnh cao, có mưu đồ nhòm ngó vị trí đứng đầu ở Hoang Cổ Vực”, có trưởng lão chấp pháp nhẹ giọng nói.

Chưởng giáo Phù Vân khế gật đầu, vừa nhắc đến Thiên Huyền Tông, ánh mắt ông ta hiện lên một tia rét lạnh.

Nhưng suy cho cùng vẫn phải công nhận một điều rằng, thế lực của Thiên Huyền Tông hiện giờ ở Hoang Cổ Vực như mặt trời ban trưa, với khí phách hoang cổ vô song, quét ngang bát hoang. Đệ tử của môn phái càng lợi hại hơn, phi phàm bất tuyệt.

Nếu như cứ tiếp tục truyền thừa nội tình này, Thiên Huyền Tông không thể so sánh được với kiếm tông, nhưng quả thật kiếm tông có phần trần mặc trong ngàn năm gần đây.

Kiếm tông số 1 của Hoang Cổ Vực, trong mắt một số tông môn, cũng vô cùng chướng mắt.

“Chưởng giáo, liệu Lâm Nhất này có thành công không?”, một vị trưởng lão chấp pháo có chút mong đợi hỏi.

Lai lịch của Lâm Nhất thần bí, sự xuất hiện của hắn cũng rất đột ngột, trong mắt rất nhiều trưởng lão, sự tồn tại của hắn là một bí ẩn.

Có lẽ chỉ có chưởng giáo mới hiểu rõ về nguồn gốc của hẳn.

Thậm chí... chưởng giáo còn cố ý bồi dưỡng hắn, thần sắc trong ánh mắt không lừa được người khác.

Phải biết rằng chưởng giáo của bọn họ, nổi tiếng với tính khí thất thường nóng nảy, luôn trưng ra bộ mặt khó ưa, nhưng ông ấy lại đổi xử với Lâm Nhất rất khác biệt, và còn rất bao dung hắn nữa.

Có rất nhiều lúc, thậm chí Diệp Tử Lăng cũng không nhận được nhiều sự quan tâm như Lâm Nhất.

“Cơ hội khá lớn!”

Chưởng giáo Phù Vân bình tĩnh nói: “Thông minh và ý chí kiên cường chỉ là thứ yếu, hắn thật sự có thể chịu được cô đơn, từ xưa đến này, chỉ cần là yêu nghiệt phi phàm đều không tránh khỏi kiêu căng ngạo mạn, thiên tài ấy mà, đều nên như vậy.

Nhưng hắn ta thì khác, hắn trải qua quá nhiều chuyện, lúc điên lên có thể khiến người ta cực kỳ phẫn nộ, lúc cần khiêm nhường... hắn tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn”.