Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4036: Sự nhiệt tình này




Ví dụ như, đối chiến với La Khuê, trừ lấy tiêu ngự kiếm ra, chiêu nào hắn cũng dùng hết rồi.

Nhưng vẫn phải nhân lúc đối phương khinh địch, chưa triển khai ra sức mạnh ở cảnh giới Tỉnh Tượng, giết luôn đối phương chỉ trong một đòn thì mới được.

Nếu đối phương mà kịp thi triển ra thực lực của Tỉnh Tượng, việc giết chết đối phương gần như là không thể. Thậm chí có khả năng cao còn bị thua khi đánh trực diện, không chạy là chết.

Cái này chịu thôi, đây là quy luật khách quan.

Một người ở Thiên phách thất trọng cảnh, một người ở Tỉnh Tượng đại viên mãn, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới lớn đến mức không thể dùng từ có cách biệt để hình dung nữa.

Nếu hắn có thể có cảnh giới Tinh Quân, thì đừng nói là cảnh giới Tỉnh Hà, chỉ cần là ở cảnh giới Tinh Nguyên, Lâm Nhất sẽ dễ dàng đánh bại đối thủ. Cho dù đối phương thi triển ra thực lực ở cảnh giới Tinh Tượng, hắn cũng nắm chắc tám mươi phần trăm giết được đối phương.

Một võ giả, cảnh giới chung quy vẫn là gốc rễ.

Về chuyện hắn giao thủ với Lôi Ưng, đó là bị buộc bất đắc dĩ, hắn đã đồng ý với đám Tiểu Vũ Nhược là sẽ cứu Diệp Tử Lăng về.

Nếu không, với tính cách của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

May mà Lôi Ưng bị trọng thương lúc giết chưởng lão cảnh giới Thần Đan, nên hắn ta không thể thi triển ra cảnh giới Tỉnh Tượng, bằng không lấy tiêu ngự kiếm cũng là con đường chết.

Lâm Nhất nhận định khá là rõ về thực lực của mình.

Hắn không yếu, chỉ có điều tu vi bị kẹt ở nút cổ chai, chỉ cần tấn thăng lên Tỉnh Quân, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Bây giờ khó khăn lắm mới thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh, chưởng môn Phù Vân còn đi khuyên hắn, đừng vội tấn thăng Tinh Quân.

Đối với Lâm Nhất, điều này không dễ chấp nhận cho lắm.

"Còn nhớ những lời ta nói với cậu lúc trước không? Đợi sau khi cậu thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh, ta có việc cần cậu đi làm..." Chưởng môn Phù Vân khế nheo mắt, mỉm cười nói.

"Nhớ"

Lâm Nhất gật đầu, trước đó hắn đã đồng ý chuyện này.

"Tốt lắm, nửa tháng nữa, tới gặp ta."


Chương môn Phù Vân cười cười, xong không nhiều lời nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bất tri bất giác từ hôm Lâm Nhất đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh đến giờ đã được ba ngày. Trong vòng ba ngày, toàn thể Tông môn đều tràn ngập không khí sôi nổi ồn ào, cơn chấn động do Lâm Nhất tạo nên vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Sự nhiệt tình này, ban đầu Lâm Nhất còn đón nhận được, nhưng sau đó nó có hơi phiền.

Hắn dứt khoát trốn trong Đinh Phong Cư tu luyện, đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp ai hết.

Nhưng người khác biết là hắn cần lĩnh hội điều bí mật của Thất hoa tụ đỉnh, nên mọi người không làm phiền nữa, thế nên vừa nãy mới thanh tịnh lại.

Thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh, Lâm Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc căng thẳng hơn nửa năm nay được thả lỏng đi rất nhiều.

Ở trong Đình Phong Cư, hắn sống khá là nhàn hạ.

Hàng ngày ngoại trừ việc lĩnh ngộ hoa Tinh Ma màu vàng ra, thời gian còn lại hắn dùng để tu luyện ba kiếm cuối trong Phù Vân thập tam kiếm, với lại đánh vào Phù Vân kiếm quyết đại viên mãn.

Tu luyện kiếm quyết không khó lắm, hắn không thiếu tài nguyên, ngộ tính cũng không kém.

Chỉ cần làm dần từng bước, hằng ngày dùng một số lượng đan Tinh Thần, thì sẽ nước chảy thành sông đạt đến cảnh giới cao nhất của Phù Vân kiếm quyết.

Nhưng có mỗi ba kiếm là tu luyện hơi rắc rối một tí là kiếm thứ mười một Bích lạc tỉnh thần, kiếm thứ mười hai Phù Vân ngoại thanh sơn và kiếm cuối cùng là ở trên trời.

Muốn tu luyện đến Hóa Cảnh, thì phải nắm chắc ý cảnh trong đó, chưa kể còn phải dung hòa với lĩnh ngộ mà bản thân mình ngộ ra.

Trong sân tập võ rộng mênh mông ở hậu viện Đinh Phong Cư.

Lâm Nhất đeo hộp kiếm trên lưng, đứng giữa không trung, bốn mươi chín đóa hoa Tinh Ma trong cơ thể đồng thời nở rộ tiện thể bùng cháy.