Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4041: Thiên Niên Hải




Trước Sau khi đàn sáo hoà tấu xong, hai người gặp nhau ở chốn cũ.

Trong lầu các trên đỉnh núi, Lạc Hoa đã ngồi chơi đàn, dõi mắt nhìn biển mây trắng mênh mông ở xung quanh.

"Thiên Niên HoảiI"

Đôi mắt Lâm Nhất sáng lên khi nhìn thấy rượu ngon được đặt trên bàn, hắn nhanh chóng bước tới mở nó ra.

"Chúc mừng Lâm sư huynh đã công phá được Thất Hoa Tụ Đỉnh, ta chuẩn bị một ít rượu bạc." Dưới đấu nạp bằng lụa trắng, Lạc Hoa cười duyên

dáng.

Lâm Nhất tặc lưỡi, Lạc Hoa này thực sự rất hào phóng. Thiên Niên Hoả trong tay nàng ấy như thể uống mãi không hết.

"Hôm nay uống của ta đi."

Lâm Nhất mỉm cười, cất kỹ Thiên Niên Hỏa rồi lấy một bầu rượu khá đặc biệt từ trong túi trữ vật ra.

Trong túi trữ vật của hắn cất giấu rất nhiều rượu ngon của Long tộc, đều là rượu ngon nổi tiếng hiếm có đối với người bình thường, nhưng dù sao vẫn kém hơn so với Thiên Niên Hỏa.

"Đây là rượu gì thế?"

Giọng Lạc Hoa hơi kỳ lạ.

Lâm Nhất khá hiểu điều này, mỉm cười nói: "Đây không phải là loại rượu ngon gì, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với ta."

"Bồ" Giọng Lạc Hoa tràn đầy tò mò: "Ta nguyện nghe chỉ tiết."

"Rượu này tên là Phượng Hoàng Đài, ta nhớ lúc thổi sáo ở Phượng Hoàng Đài, sợ hãi chia ly và đau khổ, có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại thôi. Dạo gần đây gầy gò không phải vì uống rượu, mà là vì buồn thương quá mức. Người ở phương xa, sương khói vây kín lầu các, chỉ có nước chảy trước lầu mới nhớ tới ta. Ngày nào đó nhìn kĩ lại, ở nơi ngóng trông đó có ai cùng chia sẻ vui buồn với ta.”

Lâm Nhất dừng một chút rồi cười nói: "Đây là rượu mà nàng ấy tặng ta, †a vẫn luôn cất giữ không nỡ uống, uống một ngụm sẽ bớt mất một ly. Nếu

muốn ăn mừng công phá Thất Hoa Tụ Đỉnh thành công thì uống rượu này."

"Hoá ra là thế. Có phải nàng ấy là nữ tử đã để lại một sợi tơ tình đó không?"

Lạc Hoa chỉ vào ngón tay của Lâm Nhất rồi cười khẽ.

"Đúng."

Lâm Nhất rót rượu, khẽ mỉm cười và hào phóng thừa nhận.

"Này"

Hai người cụng ly uống cạn một hơi.

"Chỉ có nước chảy trước lầu mới nhớ tới ta. Ngày nào đó nhìn kĩ lại, ở nơi ngóng trông đó có ai cùng chia sẻ vui bưồn với ta Có vẻ người tặng rượu cho huynh có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ít ai hiểu được sự lạnh lùng trong

lòng nàng ấy." Uống xong một ly rượu, Lạc Hoa thong thả nói, giọng nói giống như tiếng ngọc không ngừng va chạm, âm thanh như ngọc vỡ.

"Ta hiểu!"

Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện chấp niệm, trầm giọng nói: "Nàng ấy đứng quá cao."

"Cao bao nhiêu."


"Có lẽ còn cao hơn cả bầu trời..."

Lâm Nhất cười mỉa mai không cho là đúng. "Cho nên?"

"Đó là lý do tại sao ta phải nỗ lực như vậy, chỉ để một ngày nào đó ta có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nàng ấy".

Lâm Nhất nhếch miệng cười, trong nụ cười này chất chứa muôn vàn niềm kiêu hãnh trong lòng hắn.

Hai người uống rượu và trò chuyện vui vẻ đến mức Lâm Nhất gần như quên mất chuyện chính. Lúc gần say, Lâm Nhất mới nhớ ra và lấy chìa khóa Khô Huyền ra, đưa qua và nói: "Cô nương Lạc Hoa xuất thân trong gia đình Thánh nhân liệu có nhận ra thứ này."

"Chìa khoá bí mật Khô Huyền." Giọng Lạc Hoa hơi thay đổi, có vẻ khá ngạc nhiên.

Nàng ấy nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới nói: "Ba ngàn năm trước, Cửu Đế từ trên trời giáng xuống, trấn áp thiên hạ, càn quét tám phương, xây dựng lại Thần Long đế quốc trở thành thần thoại cùng truyền thuyết. Câu chuyện về Cửu Đế còn chưa kết thúc ở đây, mỗi người đều có một kết cục khác nhau... Trong số đó, Nam Đế khiến người ta thấy tiếc nuối nhất. Cả đời ông ấy bị tình yêu trói buộc, ngây ngốc vì tình, đến lúc xế chiều kết cục càng thê lương. Ông ấy vẫn luôn muốn làm ái thê của mình sống lại."

"Nam Đế là người duy nhất trong Cửu Đế chắc chắn đã qua đời. Là truyền nhân của ông ấy nên năm ấy, Khô Huyền Đại Thánh đã bị rất nhiều người đuổi giết, bao gồm cả những người khác trong Cửu Đế cũng ra tay."

Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Lúc sinh thời, Nam Đế có ba bảo vật bí mật. Một là Sinh Tử Đồ Lục của cổng Địa Ngục, thứ hai là Thiên Mệnh phù, thứ ba là Thiên Long Cốt. Bất kể là cái nào trong ba cái đó đều là chí bảo khiến các Đại Đế khác đều động lòng. Ba bảo vật này có người nói chúng ở trong mộ của Nam Đế, nhưng có kẻ lại bảo rằng chúng nằm trong tay Khô Huyền Đại Thánh, nhưng không ai biết lăng mộ Nam Đế ở đâu, thế là chỉ có thể đi tìm ông ấy.”

Lạc Hoa khẽ thở dài: "Tuy nhiên sau đó đã chứng minh Khô Huyền Đại Thánh không nắm những bảo vật này. Ông ấy đã sống sót nhưng vẫn bị thương nặng, sau đó bị kẻ thù truy đuổi suốt dọc đường rồi mất mạng trong biển Phù Vân. Đảo Khô Huyền chính là nấm mồ chôn của ông ấy.

"Hoá ra là thế." Lâm Nhất chớp mắt khẽ lẩm bẩm.

"Nhưng cho dù không có ba bảo vật của Nam Đế, bản thân truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh cũng đủ khiến rất nhiều người rung rinh. Vì vậy suốt bao năm qua, một số người vẫn âm thầm tìm kiếm chìa khóa bí mật Khô Huyền này. Chỉ có lấy được chìa khóa bí mật này thì họ mới giành được truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh.

Lạc Hoa nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm nói: "Huynh lấy được chiếc chìa khóa bí mật này ở đâu?"

"Bôn Lôi Ma kiếm." Lâm Nhất nói đúng sự thật và giải thích chỉ tiết quá trình.

"Hắn ta là đồ đệ bị vứt bỏ của Huyền Thiên tông? Nếu vậy xem ra, năm ấy hắn ta bị đá khỏi Huyền Thiên tông chỉ để che đậy tai mắt của kẻ khác. Hắn ta phụng mệnh người nào đó của Huyền Thiên tông cố ý đến Thương Huyền phủ để tìm chìa khoá bí mật Khô Huyền. Gái tên Bôn Lôi Ma kiếm chỉ là một cái vỏ bọc do hắn ta cố tình tạo ra mà thôi..."

Lạc Hoa trả lại chìa khóa bí mật Khô Huyền này rồi nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ là không ngờ sẽ đụng phải huynh, gặp phải công tử Táng Hoa, kẻ không nói lý này.”

"Có ư? Ta rất có lý đó."

Lâm Nhất cầm chìa khóa bí mật rồi suy nghĩ nhanh như chớp.

Hắn chợt nhớ ra lúc đang hành tẩu với thân phận công tử Táng Hoa đã từng gặp phải mấy lần mai phục cực kỳ nguy hiểm.