Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4046: Ta chính là núi xanh!




Lâm Nhất đứng trên không trung, quay người một cái, gió lốc nổi lên.

Biển mây vô tận trải dài sau lưng hắn, một khoảng trắng mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối.

Mây đã nổi? Núi xanh đang ở đâu?

Ta chính là núi xanh!

Một kiếm này vốn phải dùng kiếm thế của nó để tạo ra một ngọn núi xanh trên tầng mây, để ý cảnh trong đó đạt đến viên mãn. Nhưng Lâm Nhất

lại xông thẳng lên Hóa Cảnh, chắc chăn hắn có ý tưởng và lý giải riêng.

Vào khoảnh khắc mây thành biển, kiếm thế trên người Lâm Nhất cực kỳ nặng nề, thanh kiếm trong tay còn nặng hơn cả núi.

Bùm! Dưới lực hút của dị tượng, không gian xung quanh hắn lập tức trở nên móp mép, biển mây vô biên bị hút vào, mười hai con Thanh Loan cũng bị

nuốt chửng.

Đợi Lâm Nhất đâm một kiếm ra, một vòng xoáy đáng sợ màu trắng xuất hiện, dường như đến cả không gian cũng bị nuốt vào.

Nhát kiếm này, vừa tấn công được, vừa phòng thủ được.

Sau khi chém ra liền hai kiếm, kiếm thế trên người Lâm Nhất lên đến đỉnh cao chưa từng thấy.

Lúc này, hắn tựa như đỉnh núi Thánh Kiếm nguy nga sừng sững, đọ cao với trời, là tồn tại không thể chạm vào trong mắt người thường. Đứng trên đỉnh núi, có phong mang vô tận, cầm kiếm bễ nghễ nhìn bát phương.

'Ta có một kiếm, tầng mây trên còn cao hơn cả bầu trời!

Kiếm cuối cùng của Phù Vân thập tam kiếm, phía trên bầu trời.

kiếm quang rực rỡ chiếu rọi cả mảnh thiên địa, tiếng chuông đại đạo lại vang lên lần nữa, kiếm thế đáng sợ xông lên bầu trời, nhát kiếm này đã chém thủng tầng trời cuối cùng.

Răng rắc!

Màn đêm buông xuống, một dải ngân hà từ từ hiện ra, Thương Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, có thể trông thấy loáng thoáng tứ đại tinh

tượng.

Lâm Nhất đứng lặng giữa không trung, như thể đang đứng trên đỉnh núi, có vô số ánh sao rơi lên người hắn.

"Cuối cùng cũng thành công." Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Vốn dĩ một kiếm này không có dị tượng tráng lệ như nhưng hôm đó

sau khi Lâm Nhất chứng kiến núi Tỉnh Linh chém thủng bốn tầng trời, trong lòng đã ngộ ra.

Núi Tỉnh Linh lấy cả Phù Vân kiếm tông làm nền móng, chém thủng bốn tầng trời, làm cho màn đêm che trời, ánh sao rơi xuống.

Tất nhiên bản thân Lâm Nhất không thể so với cả tông môn, nhưng nếu mượn kiếm thế của Phù Vân thập tam kiếm, đạt đến tình trạng đẹp ngang núi Thánh Kiếm.

Có lẽ có thể thử một phen, trong lúc làm hắn đã thất bại mấy lần, hôm nay cuối cùng cũng thành công.

VùiI

Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống mặt đất tả tơi, mười ba con Thanh Loan xung quanh vẫn chưa tản đi. Thanh Loan kêu lên rồi bay quanh Lâm Nhất thành một vòng tròn, hình thành một kết giới màu lam.

Bên trong kết giới giống như là khu vực kiếm đạo, ẩn chứa kiếm thế sắc bén không tưởng, nhưng có thể dễ dàng xé nát tinh anh cảnh giới Tỉnh Nguyên.

Lâm Nhất chưa cho Thanh Loan tản đi vội mà khoanh chân ngồi xếp bằng, hắn tiện tay để kiếm Táng Hoa sang bên cạnh, đôi mắt khởi động tỉnh quang.

Tiếp theo đây mới là chuyện chính thật sự, lúc này thánh linh chân chính của Phù Vân thập tam kiếm hiện thế rồi.

Đặt hai tay lên hai đầu gối, ngưng kết ra kiếm ấn khác nhau, Lâm Nhất bắt đầu vận động Phù Vân kiếm pháp. Theo sự vận động của kiếm pháp, Thanh Loan bay lượn xung quanh tựa như cánh tay của hắn và hắn có thể điều khiển theo ý muốn.

"Ngưng!"

Lâm Nhất mở hai tay ra, rồi mạnh mẽ hợp lại thành hình chữ thập, mười ngón tay biến hóa với tốc độ không thể tưởng tượng được.

kiếm quang lóe ra giữa những ngón tay, làm cho trời đất cũng trở nên lúc sáng lúc tối, giờ phút này dừng như thời gian trôi qua với tốc độ cực nhanh. Cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, toàn bộ Đinh Phong Cư:


đáng sợ như ngày tận thế vậy.

Trong Phù Vân kiếm tông, rất nhiều đệ tử nhìn thấy dị tượng này, bọn họ hết sức ngạc nhiên, cả đám quay đầu lại nhìn.

"Tên nhóc này lại đang làm cái gì vậy?"

Chưởng môn Phù Vân đang ở trong điện chính tông môn, ông ấy nheo mắt, nhìn về phía Đinh Phong Cư với vẻ mặt nghỉ hoặc.

Phù Vân không phải ý ta, nhoáng cái đã một vạn năm. Thương hải tang điền, vật đổi sao dời.

Bên trong Đinh Phong Cư, chỗ Lâm Nhất ở tựa như đã trôi qua một vạn năm vậy.

"Phù Vân thập tam kiếm, vạn kiếm quy tông!"

Kiếm ấn trong tay Lâm Nhất bỗng thành hình, mười ba con Thanh Loan dung hợp hoàn hảo, hóa thành một thanh kiếm dài tỏa ra ánh sáng xanh lục và trải đầy tia sét màu tím.

VùI

kiếm quang chiếu rọi, tảng đá, bụi bặm, kim loại, cỏ cây, mọi vật trên mặt đất đều tan chảy.

Trong thoáng chốc, nơi đây đã trở thành một vùng đổ nát hoang vu, không có sự sống.

Thanh kiếm khổng lồ tỏa ra ánh sáng xanh lục giống như vua kiếm, nó kêu lên một cái, vô số trường kiếm ở khắp Phù Vân kiếm tông ào ào bay tới.

Keng! Keng! Keng!

Mấy vạn thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất, mặc kệ những thanh kiếm đó sắc bén cỡ nào, ngay khi rơi xuống đất thì lập tức ảm đạm thất sắc, rỉ sét lỗ chỗ.

Một tòa mộ kiếm quỷ dị đã xuất hiện trong Đỉnh Phong Cư, còn thanh trường kiếm màu xanh lục kia có vẻ đã nuốt hết ánh rực rỡ của toàn bộ kiếm quang rồi.

Khi!

Nhìn thấy kiếm ý này có dấu hiệu không dừng lại được, chưởng môn Phù Vân đang ở trong điện chính tông môn lập tức vung tay lên, trong hư không vang lên âm thanh như hồi chuông cảnh tỉnh.

Chao đảo!

Rất nhiều thanh kiếm bay được nửa đường rồi lũ lượt rơi xuống đất, làm cho chủ nhân của bội kiếm thở phào nhẹ nhõm.

"Hình dáng to lớn có màu xanh, vua kiếm..."

Lâm Nhất quay người lại nhìn chăm chú vào thanh kiếm khổng lồ màu xanh, hắn cứ kinh ngạc mãi.

Kiếm linh thật sự của Phù Vân thập tam kiếm, thật sự có hơi vượt khỏi dự liệu của hắn, nó không chỉ mạnh mà còn rất quỷ dị.

Những thanh kiếm bay tới kia, không chỉ bị khiếp sợ trước uy nghiêm của nó, mà còn bị nó nuốt mất sự sắc bén.