Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4049: Vị này là người mà trừ




Nhất là sát chiêu cuối cùng, ta có một kiếm, vượt lên tâng mây, cao hơn cả trời.

Kiếm thế vô biên ở nhát kiếm đó đã xé toạc ba mươi sáu tầng trời, vô số ánh sao ùa xuống dung hòa vào kiếm quang rồi phóng ra ngoài.

Còn về thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm, thì còn vượt ngoài dự liệu của Lâm Nhất, nó thật khó tưởng và kỳ diệu.

Kiếm ảnh khổng lồ, vua kiếm!

Sau khi thánh linh nở rộ, kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất còn lớn lên khá nhiều.

"Chắc là ta có thể đột phá lên Tinh Quân rồi chứ?" Lâm Nhất nhìn tiểu Băng Phượng, hỏi.

Hắn cũng khá thành thạo Thất hoa tụ đỉnh rồi, không còn vô tri hồ đồ như đợt đầu nữa... nên tảng của hắn cũng vững hơn nhiều rồi, đợi hắn luyện hóa miếng Cửu Diệp Thánh Qủa, với lá thần của quả Thần Huyết, hắn hoàn toàn đủ sức để đấu lại khổ tu vài năm đến mười mấy năm.

Tiểu Băng Phượng suy nghĩ rồi ngập ngừng bảo: "Tốt nhất là nên đợi thêm, ngươi không cần phải nóng vội quá đâu, nhưng nếu ngươi đã đồng ý. với Diệp Tử Lăng là bây giờ sẽ đột phá Tỉnh Quân, vậy thì cũng không sao, ngươi tự khống chế mức độ là được."

"Ta hiểu rồi."

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Bây giờ tấn thăng lên Tỉnh Quân sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng sẽ hơi thiệt, đó là không thể phát huy hết mức chỗ có lợi của Thất hoa tụ đỉnh.

Nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nếu hắn đã đồng ý với Diệp Tử Lăng, vậy thì hắn chịu được chút thiệt hại này.

"Kể cho bổn đế nghe xem, mấy hôm nay ngươi đã trải qua những gì?" Tiểu Băng Phượng quay người xuống ngựa, ngạo nghễ nói.

"Phù Vân thập tam kiếm được ta tu luyện đến Hóa Cảnh, kể cả ba kiếm cuối, với lại không ngờ thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm lại là một thanh kiếm, bây giờ ta mới biết..."

Lâm Nhất kể đầu đuôi ngọn ngành việc tu luyện trong mấy hôm nay cho đối phương nghe.

Ánh mắt tiểu Băng Phượng lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng ta nghiêm mặt nói: 'Lâm Nhất, thiên phú kiếm đạo của ngươi thật ghê gớm, bổn đế thật sự phải lau mắt mà nhìn ngươi đấy. Trước đây, bổn đế chỉ thấy ngươi đẹp trai, có thể làm tay sai cho ta, bây giờ xem ra ngươi thật sự có một tí tư cách rồi đấy."

Không nói phét thì chết à?

Lâm Nhất nói thầm trong lòng, may mà hắn đang vui, nếu không hắn phải xử lý con bé này một trận.

"Ngươi thì sao? Mây hôm nay chẳng thấy ngươi đâu, ta còn đang có việc cần tìm ngươi đây!" Lâm Nhất chuyển đề tài, không thì đối phương lại khoe khoang sự nghiệp vĩ đại của mình năm xưa mất.

Cái gì mà trời sinh ta đã sinh, trời diệt vong ta bất diệt. Cái gì mà tứ hải bát hoang, độc nhất vô nhị.

Cái gì mà bổn đế sinh ra một cái đã mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một tuổi, kể không dứt luôn.

Qủa nhiên tiểu Băng Phượng mắc mưu thật, nàng ta nhìn tiểu Hồng, bĩu môi nói: "Vì cái tên này mà ta phải chạy đi mấy chuyến, ta sắp lật tung cả Thương Huyền phủ mới tìm được một yêu thú vương giả mang trong mình máu rồng. Còn đánh một trận nữa, miễn cưỡng cho nó nâng cao đến cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong, ta còn giữ lại yêu đan để chuẩn bị cho nó lúc tấn thăng lên Tỉnh Tượng.

Tiểu Hồng hóa thành hình mèo xong xấu hổ ngãi đầu, hiển nhiên là mấy hôm nay tiểu Băng Phượng khá là tốn công vì nó.

"Phải rồi, ngươi tìm bổn đế có việc gì?" Tiểu Băng Phượng tò mò hỏi.

Lâm Nhất kể cho nàng ta nghe hết mấy chuyện về mộ Nam Đế, Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Mệnh Phù Chiếu, Thiên Long cốt, với cả chiếc chìa khóa Khô Huyền.

"Ôi trời ơi..."

Tiểu Băng Phượng sốc lắm, hiếm khi mới thấy nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên thấy nàng ta không xưng bổn đế.

"Bổn đế đã đánh giá thấp Cửu đế gì gì đó rồi, một tên Nam Đế, thế mà có tận ba vật báu." Nhưng một lát sau, nàng ta đã khôi phục vẻ bình thường, rồi trầm ngâm nói: "Bảo bọn họ là cá thối tôm ươn đúng là có quá đáng, nhưng so với bổn đế thì vẫn kém một chút."


"Này: Lâm Nhất cười rồi lấy bức họa Tường Vi ra đưa cho tiểu Băng Phượng.

Tiểu Băng Phương chưa mở ra vội, chỉ cầm lấy, lát sau mặt nàng ta biến sắc, trầm giọng nói: "Ngươi quyết định không mở nó ra, rất chính xác. Ngày xưa là người không biết gì thì không thấy sợ, thấy núi là núi, thấy nước là nước. Bây giờ trong lòng có ý tưởng rồi, có khi sẽ nhìn ra cái không tốt thật đấy.

Nàng ta nói xong lại ném bức họa lại cho Lâm Nhất, không nói gì nữa.

"Bức họa này là Sinh Tử Đồ Lục ẩn chứa cửa Địa Ngục thật hả? Thế gian này có địa ngục thật sao?" Lâm Nhất ngạc nhiên lắm, không ngờ ngay cả tiểu Băng Phượng cũng không dám xem, lạ thật.

Vị này là người mà trừ Diệp Tử Lăng ra thì không gì có thể làm nàng ta Sợ.

"Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm, năm xưa Tử Diên đánh một trận thành danh, trận đại chiến gây chấn động Côn Luân, chính là đánh ở Địa Ngục đấy." Tiểu Băng Phượng khinh thường nhìn Lâm Nhất một cái, sau đó nói toạc ra.

"Thánh cảnh chém thánh linh, chậc chậc chậc, làm cho trẻ con sợ chết khiếp."

Tiểu Băng Phượng vừa mới khen Tử Diên kiếm thánh một câu, lại khinh thường ngay.

Thánh cảnh chém thần linh!

Câu này tiểu Băng Phượng đã nói qua rất nhiều lần, Lâm Nhất nghe thì thấy rất lợi hại, nhưng sức nặng trong đó cỡ nào thì không biết.

Bất kể là thánh cảnh hay thần linh, đó đều là những tồn tại mà Lâm Nhất không thể chạm tới, thậm chí còn không tưởng tượng nổi.

Hắn cất bức họa Tường Vi đi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu tầng phong ấn ở đảo Khô Huyền mà mở thật, Đại Đế có chịu đi một chuyến không?”

"Nếu ngươi đã nói vậy, đến lúc đó bổn đế sẽ cố mà nhìn vậy, nếu Khô Huyền đại thánh là truyền nhân của Nam Đế, vậy thì quan sát đảo Khô Huyền, chắc cũng đoán được đại khái Nam Đế mấy cân mấy lạng." Tiểu Băng Phượng thờ ơ nói.

Lâm Nhất mỉm cười, có tiểu Băng Phượng đi cùng, bất kể đảo Khô Huyền có nguy hiểm cỡ nào, ít nhiều cũng có tí bảo đảm.

"Ngươi vào hộp kiếm, chúng ta đi gặp ông lão kia trước đã."

Lâm Nhất gọi một tiếng, cười nhẹ nói.

Tiểu Băng Phượng hơi sửng sốt, sau đó nàng ta nhớ ra, hôm nay là ngày chưởng môn Phù Vân hẹn gặp Lâm Nhất.

Tiểu Băng Phượng vui vẻ đồng ý, chưởng môn Phù Vân †ìm Lâm Nhất có việc gì, nàng ta cũng tò mò lắm.