Hậu viện Đinh Phong Cư.
Lâm Nhất đứng bên cạnh bờ sông, thần sắc ảm đạm và không nói gì.
Hắn ta cứ như vậy kể từ khi trở về từ đại điện của tông môn, vẻ mặt chán nản khác thường.
Hiện giờ tâm trạng đã bình tĩnh lại phần nào, không còn sự kích động như khi ở trong đại điện của tông môn nữa, nhưng sự phiền muộn sâu trong nội tâm, trong chốc lát không thể nào nguôi ngoai được.
“Lâm Nhất, vừa nấy ngươi quá kích động rồi...”, Tiểu Băng Phượng nhìn một hồi lâu, do dự nói: “Lão đầu đó có lẽ là có mục đích khác?”
“Qủa thực kích động, nói cái gì mà không ai nợ ai, đúng là có chút quá đáng. Nhưng mà quên đi, cũng không thể giải thích rõ ràng với ông ấy được. Điều mà ngươi quan tâm, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà thôi, nói thêm nữa cũng không giải quyết được việc gì!”
Lâm Nhất thở dài một tiếng, trong lời nói hiển nhiên có chút bất lực.
“Về mặt lý luận mà nói, thật ra ông ta cũng không sai, dù gì cũng là ngươi đồng ý với ông ta trước. Nếu không, lão già đó cũng sẽ không dùng ân tình để ép ngươi!”, Tiểu Băng Phượng thử an ủi Lâm Nhất, nàng ta mặc dù không thích lão già đó, cả ngày trưng ra bộ mặt khó chịu.
Nhưng từ kinh nghiệm của nàng ta cho hay, lão già đó không có ý xấu, chỉ là tính tình có chút quái gở mà thôi.
“Cái này không liên quan đến đúng sai, chỉ là con đường khác nhau mà thôi!"
Đôi mắt Lâm Nhất ngưng tụ, thần sắc thất vọng.
Hắn và Diệp Tử Lăng từng có những trải nghiệm tương tự, từ một góc độ nào đó hắn có thể đồng cảm được với suy nghĩ và chấp niệm của đối phương,
Hắn rất rõ ràng, đấu hạng Thương Huyền phủ, có ý nghĩa như thế nào. đối với nàng ta.
Giống như khi xưa hắn hứa với đại ca Hân Tuyệt vậy, đó chính là kiếm chỉ tâm của hắn, là chấp niệm để hắn kiên trì.
Nó còn quan trọng hơn cả tính mạng, nhưng trong mắt lão đầu đó lại không đáng nhắc đến, thậm chí còn nói rằng hắn càn quấy.
Lâm Nhất sớm đã nghe Diệp Tử Lăng nói, cha nàng ta không để ý đến đấu hạng của tông môn Thương Huyền Phủ, lúc đó hắn còn không để ý, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc mới nhận ra rằng, câu nói đó bao hàm biết bao sự thất vọng.
“Ngươi chỉ là khách qua đường mà thôi!” Tiểu Băng Phượng ngẩng đầu nhìn, khế giọng nói. “Đương nhiên là ta biết điều đó!”
Lâm Nhất không phản bác, hắn chỉ nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, khẽ khàng nói: “Ta đã trải qua quá nhiều chuyện, ra biết rõ, đôi khi chỉ một cái quay đầu, cũng có thể cả đời này sẽ không gặp lại. Nhưng trải qua quá nhiều chuyện, ta lại càng ngày càng trân trọng hơn quãng thời gian sống chung với nhau trước khi quay đầu đó, ta chỉ một người qua đường, nhưng ta cũng là một đệ tử của Phù Vân kiếm tông!”
Tiểu Băng Phượng như hiểu như không hiểu, nhẹ nói: “Ngươi có muốn nói với Diệp Tử Lăng không?”
Lâm Nhất trầm tư trong giây lát, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này cứ để tự ta gánh...”
Quan hệ giữa hai cha con họ, rất căng thẳng, nếu để Diệp Tử Lăng biết được, nàng ta chắc chắn sẽ không trách hắn, chỉ đẩy trách nhiệm lên trên người chưởng giáo Phù Vân mà thôi.
Với bản chất của nàng ta, rất có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Đại điện tông môn.
Chưởng giáo Phù Vân thở dài, nhìn Lạc Hoa ở một bên, sắc mặt cứng ngắc nói: “Để Lạc công tử cười chê rồi!”
“Có gì đáng cười, ông giải thích cho ta nghe coil” Lạc Hoa lạnh lùng nói.
Chưởng giáo Phù Vân khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới, ngữ điệu của đối phương lại vô lễ như vậy. Nhưng khí chất của đối phương lại khiến những lời này trở nên tự nhiên, dường như nàng ta sinh ra đã vượt trội hơn người khác một bậc vậy.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là, lời nói của nàng ta gai góc, có vẻ khá bất mãn với chính mình.
Thú vị.
Hai mắt chưởng giáo Phù Vân khế nheo lại, cười nói: “Lạc công tử, xem ra mối quan hệ của cô và Lâm Nhất khá thân thiết nhỉ, không chịu được khi ta dùng thế lực ép người?”
“Theo quan điểm của ông, hắn chỉ là một người qua dường, tham gia đấu hạng Thương Huyền Phủ chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Chắc chắn đại hội Minh Kiếm sẽ quan trọng hơn để nâng cao thế lực cho hắn, đợi đến khi thời hạn một năm kết thúc, sức cản để hắn sẽ trở thành đệ tử của Ngọc Quang Kiếm Thánh sẽ nhỏ hơn...”
Thần sắc Lạc Hoa thờ ơ, nhẹ nhàng nói: “Đối với ông mà nói, đây cũng là muốn tốt cho hắn, điều mà hắn và Diệp Tử Lăng quan tâm đều là chuyện vặt vãnh mà thôi.
Nhưng ông có nhớ không, câu đầu tiên khi hắn bước vào. cửa là gì?”
Câu nói đầu tiên?
Đôi mắt của chưởng giáo Phù Vân co rút mạnh mẽ, lập tức nhớ lại câu đầu tiên Lâm Nhất nói, đệ tử Lâm Nhất, tham kiến chưởng giáo.
Đệ tử Lâm Nhất. Trái tìm chưởng giáo Phù Vân khế run lên, ông ta đương nhiên hiểu được sự khác biệt giữa đệ tử Lâm Nhất và Lâm Nhất, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.