Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4062: Nàng ta nghiến răng nanh




Yến Tử Kính hắn chẳng thèm để ý đến cái đó, hắn ta chỉ muốn lấy được thiệp mời, đó là nhiệm vụ sư môn giao cho hắn ta.

Mấy người bịt mũi rồi lần lượt chui ra khỏi chuồng chó, Yến Tử Kính quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lâm Nhất không hề có ý định di chuyển.

Hừ, giả bộ thanh cao gì chứ, muốn lấy được thiệp mời, ngươi không muốn chui cũng phải chui.

Yến Tử Kính rất ngứa mắt Lâm Nhất, trên người đối phương có cỗ khí chất làm hắn ta cực ghét.

Chỉ chốc lát sau, trong sân đấu rộng rãi chỉ còn mỗi Lâm Nhất, những người khác đều chui ra khỏi chưồng chó hết rồi.

"Tiểu thư, người kia không nhúc nhích kìa!"

Thị nữ áo đỏ kiêu ngạo cầm roi da chỉ vào Lâm Nhất rồi nói.

Tiểu công chúa nhà họ Phong mở to mắt, hai mắt sáng ngời cười tủm tỉm nói: "Hừ, ta thích giày vò những tên cứng đầu như này, loại nhu nhược chẳng thú vị tí nào. Không chui, thế thì đừng hòng vào được cửa nhà bản

tiểu thư, muốn có thiệp mời, ngươi không muốn chui cũng phải chui!"

Nàng ta nghiến răng nanh, trông thì vô hại nhưng tâm tư lại độc ác đến mức làm cho người ta lạnh lòng.

Keng!

Không hề báo trước, Lâm Nhất bay lên, Huyết Diệm Thánh Long trong ấn Thương Long nở rộ, cơ thể đẹp ngang thánh khí của hắn trực tiếp đánh thủng một lỗ trên màn sáng trên đỉnh đầu.

Đám đông nhìn mà trợn tròn mắt, tiểu công chúa nhà họ Phong thì đen mặt. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận vô cùng, từ trước đến nay chưa có ai làm nàng ta thấy khó chịu như này.

VùI

Cơ thể Lâm Nhất như thanh kiếm sắc, sau khi đâm thủng vầng sáng, anh quét mắt nhìn sang đằng trước sân đấu thú. Đợi một lúc, những người chui chuồng chó lần lượt chui ra tới nơi, nhìn thấy Lâm Nhất, họ ngạc nhiên

lắm.

Yến Tử Kính là người chui ra cuối cùng, hắn ta trông thấy Lâm Nhất đã đứng đợi sẵn ở đây, hắn ta ngẩn người, há miệng nói không ra lời.

"Ngươi... sao ngươi ra được vậy?" Yến Tử Kính hỏi với vẻ không thể tin nổi.

"Liên quan gì đến ngươi?”

Lâm Nhất lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, sau đó không hề có ý tiếp tục để ý.

Tên khốn này, chỉ là một Thiên Phách nho nhỏ, thế mà kiêu ngạo thế!

Yến Tử Kính tức lắm, nếu không phải đang ở trang viên nhà họ Phong, chắc chắn hắn ta phải ra tay dạy dỗ đối phương.

"Lại đây đi!"

Thị nữ áo đỏ lại xuất hiện, dẫn mọi người đi về phía trước, nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ đi tới một gian nhà cao tầng.

Tiểu công chúa nhà họ Phong ở trong phòng, thảnh thơi ngồi đấy, sau khi vài người đi vào, bọn họ đều quỳ một gối xuống, nịnh nọt sau đó trình lên món quà mà mình đã chuẩn bị.

Những món quà tặng đi đều cực kỳ trân quý, có Thánh huyền đan tam phẩm, có dị quả ngàn năm, có trang sức đắt tiền, chậm chí còn có kỳ hoa hiếm gặp đẹp đẽ mê người.

Hoa đó chính là món quà Yến Tử Kính tặng, tiểu công chúa nhà họ Phong thờ ơ chẳng đếm xỉa đến các món quà, duy chỉ mỗi lúc nhìn thấy một gốc hoa hiếm kia mới có tí hứng thú.

Tuy chỉ là một thay đổi rất nhỏ trên nét mặt, nhưng cũng làm Yến Tử Kính mừng rỡ không thôi, hắn ta kính cẩn nói: "Tam tiểu thư, đây là tường vi ngân châm cực kỳ hiếm có, phải mất một nghìn năm mới nở ra màu tím hoàn hảo."

"Cái này còn tạm qual"

Tiểu công chúa nhà họ Phong tùy ý nói, sau đó nàng ta hái mấy cánh hoa, bóp nát rồi ném lên trời cho thành bầu trời hoa rơi, trông khá là rực rỡ.

Tường vi ngân châm một ngàn năm mới nở hoa, bị nàng ta tiện tay vò nát, thoáng cái đã chẳng còn gì.

Yến Tử Kính giật giật khóe miệng, nhưng không dám nói một câu nào.

"Ngươi thì sao? Ngươi đã chuẩn bị gì cho bản tiểu thư." Tiểu công chúa nhà họ Phong nhìn Lâm Nhất, nhìn thì trông thờ ơ, trên thực tế ánh mắt nàng ta ngưng tụ hàn ý, sát ý bừng bừng.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, tuổi còn nhỏ thế mà đã có sát ý bực này, vậy ngày thường phải hống hách cỡ nào chứ.

Hắn đã nhìn ra, tiểu công chúa nhà họ Phong này đang trêu đùa bọn họ, nàng ta không hề có ý định cho bọn họ thiệp mời.

Lâm Nhất lấy ra một cái hộp gấm, định tiến lên, nhưng vừa đi được một bước, thị nữ áo đỏ kia đã lạnh lùng quát: "Trông thấy đại tiểu thư, còn không hành lễ?"

"Không sao, để hắn qua, bản tiểu thư rất hứng thú với món quà của hắn." Tiểu công chúa nhà họ Phong cười mỉm nói.

Lâm Nhất đi lên, mở cái hộp gấm ra, bên trong đặt một cái vòng tay màu bạc, ánh bạc lấp lánh cực kỳ chói mắt.

Nhìn qua giống như được rèn ra từ bạc nguyên chất, rất nặng, nhưng đưa tay sờ thì mới phát hiện đó là hàn băng ngưng tụ thành. Dưới ánh nắng của mặt trời, sắc bạc thu liễm tỏa ra kỳ quang màu tím, tựa như một chú băng phượng màu tím tung cánh muốn bay.

Cái này là tiểu Băng Phượng tốn cả đêm luyện chế ra đấy, nàng ấy cam đoan tiểu công chúa nhà họ Phong chắc chắn sẽ thích, đối phương nhất định sẽ tặng thiệp.

Tiểu công chúa nhà họ Phong hai mắt sáng ngời, lập tức đeo nó vào tay, yêu thích không muốn dời, vui vẻ vô cùng.

"Vòng tay đẹp quá." Tiểu công chúa nhà họ Phong tấm tắc khen, các thị nữ khác cũng khen không dứt miệng, nét mặt đám Yến Tử Kính thì trở nên cực xấu.

Thị nữ áo đỏ châm chọc: "Không nhìn ra, một Thiên Phách nho nhỏ như ngươi, còn đến từ chỗ quê mùa như Thương Huyền phủ, thế mà có thể tặng được món quà làm tiểu thư yêu thích."

"Nếu thích, vậy lấy thiệp mời ra đổi đi." Lâm Nhất không nhìn đối phương, thản nhiên nói.

Hắn vừa dứt lời, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, bầu không khí trở nên cực kỳ cổ quái. Các kiếm khách đi cùng khác cũng bị dọa cho giật mình, người này to gan thế.

Dám ăn nói với tiểu công chúa nhà họ Phong như vậy, thế chẳng phải là tìm chết à?

Quả đúng như dự đoán, tiểu công chúa nhà họ Phong ban nãy còn cười hì hì, bây giờ mặt nàng ta lạnh như băng, nàng ta nhìn chiếc vòng tay đeo trên cổ tay, rồi nói:

"Tên nô tài ngươi to gan thật đấy, mặt dày tới tham gia đại hội danh kiếm nhà ta, lại còn dám ăn nói với bản tiểu thư như vậy? Đánh chó cưng của ta bị thương đã đủ để ngươi chết không có chỗ chôn rồi, ngươi còn muốn có thiệp mời ư!"

Nàng ta dừng một chút, nhếch môi châm chọc cười nói: "Ngươi muốn có thiệp mời, cũng được thôi, quỳ xuống cầu xin ta đi!"

Ánh mắt đám Yến Tử Kính lóe lên, trong lòng rục rịch, đây là một cơ hội, nếu quỳ xuống cầu xin mà được thiệp mời thật, hình như cũng rất được.