Cạch! Kẽo kẹt!
Sau khi đẩy cử ra, vẻ thấp thỏm trên khuôn mặt lão giả áo xám lập tức biến mất, ông ta nở nụ cười đầy khiêm nhường, rồi chắp tay vái: "Lão hủ Hồng Khôn, chào Lạc công tử."
Ông ta lặng lẽ đẩy tiểu công chúa nhà họ Phong, mặt Phong Tiểu Ngư cứng đờ, nàng ta lạnh lùng nói: "Phong Tiểu Ngư nhà họ Phong chào Lạc công tử."
Lạc Hoa không đáp lời, bầu không khí trong căn phòng trở nên hơi xấu hổ.
Hồng quản sự ho khan mấy tiếng, Phong Tiểu Ngư cực không tình nguyện nói: "Xin lỗi, ta không biết Lâm Nhất là bạn của Lạc công tử, ban sáng đã có nhiều chỗ mạo phạm. Ta xin lỗi!"
Lạc Hoa vẫn không nói gì, nụ cười trên mặt Hồng quản sự hơi gượng gạo, ông ta vội vàng nói: "Lạc công tử, chúng ta thật sự đã có nhiều chỗ mạo phạm mất rồi, tam tiểu thư trẻ người non dạ, không hiểu lễ nghĩa. Ban sáng thật sự không biết Lâm Nhất là bạn của Lạc công tử, nếu không chắc. chăn sẽ không gây khó dễ gì hết."
Đối phương vẫn im lặng, Phong Tiểu Ngư mất sạch kiên nhẫn, nàng ta lạnh giọng nói: "Bản tiểu thư đã xin lỗi rồi, ngươi không nói thì ta đi đây!"
Hồng quản sự hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh.
Nhưng vẻ mặt Phong Tiểu Ngư thì kiêu căng, nhìn thẳng vào đối phương, không hề có ý nhượng bộ.
"Có ai đứng xin lỗi không?"
Lạc Hoa ngẩng đầu lên, một cỗ sắc bén xuyên qua tấm khăn che mặt, khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh.
Phong Tiểu Ngư nghe vậy thì đen mặt, nàng ta tức giận nói: "Láo toét! Chẳng lẽ ngươi còn muốn bản tiểu thư quỳ xuống xin lỗi ngươi chắc? Ngươi là cái thá gì!"
Lời nàng ta nói làm Hồng Khôn đứng bên cạnh sợ chết khiếp, ông ta run lẩy bẩy, căng thẳng đến nỗi không thốt nên lời.
Lạc Hoa trầm ngâm không nói, tựa như đang nghĩ gì đó, sự im lặng này chẳng khác nào đang phớt lờ đối phương.
Trong lòng Phong Tiểu Ngư bùng lên nỗi bực, từ nhỏ đến lớn, nàng ta toàn cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô cùng, chưa bao giờ gặp phải người lạnh lùng ngạo nghễ như này.
Nàng ta phát hỏa luôn, nàng ta chế nhạo: "Nếu không phải ông nội dặn †a, nhất định phải xin lỗi ngươi, bản tiểu thư sẽ để ý đến ngươi chắc? Giả thần giả quỷ, đội khăn che mặt không dám gặp người, chắc là ngươi xấu đến mức dọa người nhỉ?"
Bốp!
Vừa dứt lời, cũng không thấy đối phương ra tay như thế nào, một cái tát cách không rơi xuống mặt Phong Tiểu Ngư.
Dấu năm ngón tay đỏ thẫm rõ ràng.
"Ngươi dám tát tai"
Phong Tiểu Ngư giận tím mặt, gào lên: "Ta phải xé nát mặt ngươi." Bốp!
Lại một cái tát cách không giáng xuống má phải Phong Tiểu Ngư, mặt nàng ta sưng vù lên.
"Ngươi muốn chết!"
Phong Tiểu Ngư tóc tai bù xù, bị tát cho choáng váng, nàng ta điên lên đánh về phía Lạc Hoa.
Ẩm!
Thân là tam tiểu thư nhà họ Phong, còn được lâu chủ đương nhiệm cưng chiều, tu vi và cảnh giới tất nhiên không thấp. Trong cơn điên, sát khí đằng đăng, kiếm thế cực kỳ sắc bén bùng lên trên người nàng ta, có thể nói là cực kỳ hào nhoáng.
"Tiểu thư không được đâu!"
Hồng Khôn hoảng sợ, muốn ngăn nhưng không kịp.
Bốp!
Phong Tiểu Ngư vẫn không thấy rõ Lạc Hoa ra tay như thế nào, nàng ta
hộc ra một ngụm máu, cả người bị đánh bay ra ngoài, rồi nặng nề đập lên tường.
Sau khi rớt xuống đất lại hộc máu tiếp, vẻ mặt phẫn uất, vịn tường cố chống người dậy.
Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài tiếng thở dốc của Phong Tiểu Ngư ra thì không còn âm thanh gì nữa, Hồng Khôn ở bên cạnh run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám mở miệng.
Nhiều lúc, thường thường những kẻ vô tri là không biết sợ nhất, người hiểu biết thì đều biết sợ... biết rằng thiên uy không thể nghịch!
Trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của Hồng Khôn, Lạc Hoa đứng lên, trong khoảnh khắc nàng đứng lên, khí thế vương giả bùng nổ, không thể diễn tả bằng lời.
Bụp!
Cái bàn rượu ngăn ở giữa phòng lập tức vỡ thành bụi phấn, cơ thể Phong Tiểu Ngư dán lên tường, không chịu khống chế bị nhấc lên.
"Không không không! Thả ta xuống!" Bây giờ Phong Tiểu Ngư hoảng thật rồi, nàng ta sợ hãi nói.
"Trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang còn không dám nói chuyện với ta như thế, một đại tiểu thư của Tàng Kiếm Lâu thế mà to gan tày trời!"
Dưới tấm khăn trắng, không ai biết biểu cảm của Lạc Hoa, khi chữ trời vừa dứt. Phong Tiểu Ngư như bị một đỉnh núi đâm vào, bức tường lập tức bị thủng một lỗ, cả người bay ra ngoài.
"Thiệp mời!"
Lạc Hoa nhìn Hồng Khôn, lạnh lùng ra lệnh.
"Đây, đây, đã chuẩn bị sẵn rồi."
Hồng Khôn run rẩy, ông ta thân là cường giả cảnh giới Long Mạch, nhưng khi đứng trước mặt nữ tử này, ông ta cũng không dám láo xược một tí nào. Ông ta nhanh chóng lấy thiệp mời ra, kính cẩn dâng lên.
Lạc Hoa đưa tay ra lấy rồi đi về phía lỗ tường thủng, sau đó nàng nhìn Phong Tiểu Ngư đang nằm trên đất.
Trên cổ tay đối phương, đang đeo một chiếc vòng tay màu bạc, dưới ánh đèn, chiếc vòng tay sáng lấp lánh. Thỉnh thoảng có ánh tím xoẹt qua,
tựa như có một con băng phượng bay ra từ vòng tay.
Chiếc vòng tay Băng Phượng này không chỉ có tạo hình cực đẹp, màu sắc rực rỡ, thần vận trong chiếc vòng tay còn độc nhất vô nhị trên thế gian.
Lạc Hoa ngày thường hay gặp nhiều món châu báu, cũng không khỏi ngỡ ngàng, đây quả là chiếc vòng tay tuyệt vời, Lâm Nhất thật sự đã bỏ ra
không ít tâm tư cho chuyện này.
Nàng bước tới, Phong Tiểu Ngư ngồi trên sàn nhà liên tục lùi về sau, hoàn toàn không còn dũng khí đối mặt với đối phương nữa.
Mãi đến giờ phút này, nàng ta mới biết cái gì gọi là sợ hãi, đối phương là †ồn tại mà nàng ta không thể đắc tội.
"Đừng, ngươi đừng qua đây!" Giọng Phong Tiểu Ngư run run, vẻ mặt đau khổ sắp khóc.
Lạc Hoa vươn tay ra giật lấy chiếc vòng tay trên cổ tay nàng ta, cầm trong tay lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức mát lạnh.
Nhìn gần mới phát hiện, chiếc vòng tay có rất nhiều chỉ tiết, hoàn mỹ không tì vết, làm người ta động lòng.
"Trả lại cho tai" Phong Tiểu Ngư sốt ruột, nàng ta đứng dậy rồi nhào qua.
Lạc Hoa khẽ ngẩng đầu, một cỗ uy áp từ trong mắt nàng xuyên qua tấm khăn che mặt bắn ra.
Chỉ một ánh mắt, Phong Tiểu Ngư đã bị đánh bay ra ngoài, nàng ta trượt dài trên sàn nhà, hai tay cào xuống mặt sàn kêu kin kít cũng không có tác dụng gì. Sau đó bịch một tiếng, cả người đập mạnh vào tường, rồi lại hộc. máu.
"Ngươi trả lại cho ta, trả lại cho ta!" Phong Tiểu Ngư không cam lòng nói.
"Ngươi không xứng."
Lạc Hoa lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, rồi quay người đi ra ngoài, đôi mắt sau tấm khăn che hiện xoẹt qua vẻ chán ghét.
Phong Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng đối phương, hai mắt vô thần, sắc mặt đau đớn bất kham.
Mãi một lúc lâu sau, đợi Hồng Khôn đi tới, nàng ta mới cực kỳ không cam tâm nói: "Hồng bá bá, rốt cuộc nàng ta là ai!"
"Đừng hỏi, chuyện này cứ để nó qua đi."
Hồng Khôn nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng, tốt nhất là chuyện này cứ qua đi như vậy thôi.
Không thì Phong Huyền Tử không cứu được ngươi, Tàng Kiếm
Lâu không cứu được ngươi, Tàng Kiếm sơn trang cũng không cứu nổi ngươi.