Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4070: Gây bất hòa




Gây bất hòa, đổi trắng thay đen.

Đáng lẽ ra, thế giới của kiếm khách phải phân minh rõ ràng, chứ không phải bẩn thỉu như này, đại hội Danh Kiếm thế này đúng là thật chẳng có gì thú vị,

'Thấy Lâm Nhất muốn đi, Yến Tử Kính lập tức hét lên: "Lâm Nhất, ngươi còn dám bảo ngươi chưa từng nói những lời đó hả, chính tai ta nghe thấy mài Lúc trước ngươi dám bảo sẽ quét sạch đại hội Danh Kiếm, giờ trông thấy các anh hùng trong thiên hạ, ngươi sợ rồi à? Hôm đó, ngươi dám ra tay đánh lén Yến Tử Kính ta, hôm nay ngươi có dám đường đường chính chính đánh với ta một trận không!"

Trong chốc lát, mọi ánh nhìn hướng về Lâm Nhất với vẻ châm biếm cực độ.

Hóa ra tên này chỉ là tên tiểu nhân chuyên đánh lén, ngạo mạn nói năng ngông cuồng vậy, gặp phải nhân tài của đại hội Danh Kiếm là sợ luôn.

Chỉ là một tên bất tài vô dụng, nực cười mà thôi.

"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ngươi coi quy tắc của đại hội Danh Kiếm bọn ta là đồ trang trí à?" Cùng lúc đó, Phong Tỉnh Dương lạnh lùng đứng trên đài Phi Thiên, ánh mắt lóe lên tia lạnh lão, hắn trầm giọng nói: "Ngăn hắn lại!"

Soạt soạt soạt!

Quảng trường Thanh Yên lập tức xuất hiện một nhóm thị vệ của nhà họ Phong, tên thủ lĩnh thị vệ nhìn Lâm Nhất rồi chế nhạo: "Không phải các hạ muốn càn quét đại hội Danh Kiếm, đoạt đi kiếm Thiên Lôi của nhà họ Phong

†a à? Sao lại đi vội thế, ta còn chưa được thấy uy phong của ngài cơ mài"

Hắn ta nói vậy, lập tức làm mọi người cười ầm lên.

Những nhân tài khác trên khắp quảng trường Thanh Nham đều cười rộ lên, đài Phi Thiên cũng vang lên tiếng đùa cợt.

Ánh mắt Phong Tiểu Ngư xoẹt qua một tia gian xảo, như thể đang nói, đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm.

Yến Tử Kính thấy Lâm Nhất chật vật như vậy, thì càng dám chắc đối phương chỉ có sức mạnh cơ bắp thôi, kỳ thực trình độ kiếm độ chẳng ra làm sao.

Bằng không, chẳng cần thiết phải bỏ đi ngay vậy.

Yến Tử Kính cười khẩy, rồi hô to: "Lâm Nhất, nếu ngươi có gan thì đánh với ta một trận, ta cho ngươi một cơ hội để chứng minh bản thân!"

Lâm Nhất nhìn tên thủ lĩnh thị vệ ở phía trước, khuôn mặt đối phương hiện lên vẻ châm chọc, chế giễu.

"Nếu ngươi muốn đánh, thì đánh thôi!"

Đôi mắt Lâm Nhất lóe lên một tia lạnh lõe, trước nay hắn theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Hắn cũng chưa bao giờ thật sự hứng thú với đại hội Danh Kiếm này. Nếu không vì chuyện ông già giao cho hắn, hắn sẽ không tới đây.

Bị người khác vu oan đã đành, còn bị khiêu khích quấy rầy không ngừng, có thôi đi không hả.

Hắn không gây sự, nhưng hắn cũng không phải người sợ rắc rối. Vút!

Lâm Nhất quay người một cái, nhanh như chớp giật hạ người xuống võ đài, tốc độ nhanh đến mức làm cho rất nhiều người giật mình.

'Trông thấy Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện ở đối diện, Yến Tử Kính lo ngay ngáy, hắn ta lạnh giọng nói: "Lâm Nhất, chỗ này là đại hội Danh Kiếm, mọi người chỉ so tài trình độ kiếm đạo, không so tu vi, tất nhiên cũng không so về sức mạnh cơ bắp, những quy tắc này chắc ngươi biết nhỉ."

Hắn ta cực kỳ sợ hãi về thể chất của Lâm Nhất, trận đòn hai hôm trước, đến giờ nghĩ lại mà vẫn rùng mình.

Nếu không nhờ Phong Tiểu Ngư ra tay sai người đi tặng cho hắn thánh đan trị thương, thì cái thân tàn gần chết của hắn hoàn toàn không thể hồi phục được như hiện giờ.

Lâm Nhất vươn tay ra, kiếm Táng Hoa cất trong hộp kiếm Tử Diên được nắm trong tay trái, hắn bình thản nói: "Ngươi ra tay đi."

"Hừ!"


Mặt Yến Tử Kính hiện lên vẻ lạnh lùng, không nói nhiều, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ầm!

Kiếm ý thông linh đỉnh phong viên mãn phát ra, đồng thời thánh linh trong cơ thể bùng nổ, dâng lên như lốc, bao phủ không trung.

Hắn không giữ lại chút nào, vừa ra tay đã sử dụng võ học thánh linh, kiếm uy hùng hậu cuồn cuộn vô cùng. Cùng với tiếng thánh linh gầm thét trong không trung, hắn ta xông tới như tia chớp, kiếm trong tay phát ra kiếm quang chói lóa.

Chiêu kiếm này quả thật cũng có chút đặc sắc, thánh linh còn chưa phóng thích ra, kiếm đã đâm ra rồi.

Đợi đến khi đâm đến trước mặt Lâm Nhất, uy lực của thánh linh lập tức khiến cho kiếm uy tăng vọt, cho dù đối thủ chưa chịu thiệt thì cũng sẽ bất ngờ rơi vào thế yếu.

Gần như gần trong giây lát, kiếm quang đó đã đến trước mặt Lâm Nhất, kiếm uy hào hùng bao trùm lên hắn. Mũi kiếm lóe ra hàn quang chói mắt, hàn quang hóa thành ánh sao, không ngừng phóng to trong đồng tử của hắn.

Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa trong tay, vung ra một kiếm.

Như điện quang phá tan bóng tối, như ngân long đâm nát hư không, một kiếm ra sau của Lâm Nhất chém ra với tốc độ nhanh đến mức làm người ta không kịp chớp mắt.

Răng rắc!

Tiếng kiếm vỡ vang vọng bốn phương, thánh linh trên trời ầm ầm nổ tung, Yến Tử Kính hộc ra một ngụm máu. Đầu óc trống rỗng, toàn thân như bị điện giật, lập tức cứng lại.

Kiếm của hắn ta bị Lâm Nhất chém gấy rồi!

Hơn nữa còn gãy nát, trong tay hắn ta chỉ còn lại mỗi cán kiếm trơ trụi, lưỡi kiếm của đối phương thì lơ lửng trên không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Vùt!

Thân kiếm rung rung, hàn quang lóe lên.

Yến Tử Kính run rẩy, hắn ta sợ kiếm này của Lâm Nhất mà rơi xuống thì sẽ chém đứt đầu hắn ta mất.

"Ta thua rồi." Yến Tử Kính vội vàng nhận thua, sau đó toàn thân cũng thả lỏng, dù sao đại hội Danh Kiếm cũng cấm giết người.

Không, ngươi chết Phụt!