Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4075: Ngông cuồng quát!




Lâm Nhất quay người một cái, nhanh như chớp giật hạ người xuống võ đài, tốc độ nhanh đến mức làm cho rất nhiều người giật mình.

'Trông thấy Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện ở đối diện, Yến Tử Kính lo ngay ngáy, hắn ta lạnh giọng nói: "Lâm Nhất, chỗ này là đại hội Danh Kiếm, mọi người chỉ so tài trình độ kiếm đạo, không so tu vi, tất nhiên cũng không so về sức mạnh cơ bắp, những quy tắc này chắc ngươi biết nhỉ."

Hắn ta cực kỳ sợ hãi về thể chất của Lâm Nhất, trận đòn hai hôm trước, đến giờ nghĩ lại mà vẫn rùng mình.

Nếu không nhờ Phong Tiểu Ngư ra tay sai người đi tặng cho hắn thánh đan trị thương, thì cái thân tàn gần chết của hắn hoàn toàn không thể hồi phục được như hiện giờ.

Lâm Nhất vươn tay ra, kiếm Táng Hoa cất trong hộp kiếm Tử Diên được năm trong tay trái, hắn bình thản nói: "Ngươi ra tay đi."

"Hừ!"

Mặt Yến Tử Kính hiện lên vẻ lạnh lùng, không nói nhiều, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ầm!

Kiếm ý thông linh đỉnh phong viên mãn phát ra, đồng thời thánh linh trong cơ thể bùng nổ, dâng lên như lốc, bao phủ không trung.

Hắn không giữ lại chút nào, vừa ra tay đã sử dụng võ học thánh linh, kiếm uy hùng hậu cuồn cuộn vô cùng. Cùng với tiếng thánh linh gầm thét trong không trung, hắn ta xông tới như tia chớp, kiếm trong tay phát ra kiếm quang chói lóa.

Chiêu kiếm này quả thật cũng có chút đặc sắc, thánh linh còn chưa phóng thích ra, kiếm đã đâm ra rồi.

Đợi đến khi đâm đến trước mặt Lâm Nhất, uy lực của thánh linh lập tức khiến cho kiếm uy tăng vọt, cho dù đối thủ chưa chịu thiệt thì cũng sẽ bất ngờ rơi vào thế yếu.

Gần như gần trong giây lát, kiếm quang đó đã đến trước mặt Lâm Nhất, kiếm uy hào hùng bao trùm lên hắn. Mũi kiếm lóe ra hàn quang chói mắt, hàn quang hóa thành ánh sao, không ngừng phóng to trong đồng tử của hắn.

Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa trong tay, vung ra một kiếm.

Như điện quang phá tan bóng tối, như ngân long đâm nát hư không, một kiếm ra sau của Lâm Nhất chém ra với tốc độ nhanh đến mức làm người ta không kịp chớp mắt.

Răng rắc!

Tiếng kiếm vỡ vang vọng bốn phương, thánh linh trên trời ầm ầm nổ tung, Yến Tử Kính hộc ra một ngụm máu. Đầu óc trống rỗng, toàn thân như bị điện giật, lập tức cứng lại.

Kiếm của hắn ta bị Lâm Nhất chém gấy rồi!

Hơn nữa còn gấy nát, trong tay hắn ta chỉ còn lại mỗi cán kiếm trơ trụi, lưỡi kiếm của đối phương thì lơ lửng trên không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

VùI!

Thân kiếm rung rung, hàn quang lóe lên.

Yến Tử Kính run rẩy, hắn ta sợ kiếm này của Lâm Nhất mà rơi xuống thì sẽ chém đứt đầu hắn ta mất.

"Ta thua rồi." Yến Tử Kính vội vàng nhận thua, sau đó toàn thân cũng thả lỏng, dù sao đại hội Danh Kiếm cũng cấm giết người.

Không, ngươi chết rồi. Phụt!

Hàn quang lóe lên, máu tươi bắn ra, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, lùi lại ba bước, né đi máu tươi bản ra từ cổ đối phương.

Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống đất, mọi người ngớ người, tốt xấu gì Yến Tử Kính cũng được tính là nhân tài kiệt xuất. Kiếm ý đã đạt đế cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, cách kiếm ý thông thiên không còn xa, thế mà lại bại dưới một kiếm của Lâm Nhất.

"Lâm Nhất, đại hội Danh Kiếm cấm giết người... ngươi... ngươi chết chắc rồi!" Yến Tử Kính ôm cổ, che chặt miệng vết thương, rồi cực kỳ căm phẫn nhìn Lâm Nhất.

"Ta chưa giết người, ngươi chỉ bị thương khá nặng thôi, ngươi không nói sẽ không chết."

Tất nhiên chỉ là tạm thời thôi, cuối cùng vẫn phải chết... Lâm Nhất bổ sung thêm một câu trong lòng, hắn nhìn đối phương, mặt không chút biểu cảm nói.

Hít! Hít!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cảm giác lưng lạnh toát, tên này ác thật đấy.

"Đáng hận!"

Phong Tiểu Ngư hận nghiến răng nghiến lợi, nàng ta đang định đi trị tội Lâm Nhất, nhưng đối phương đã thoát một cách hoàn hảo.

"Lâm Nhất kiếm pháp hay nhỉ?"

"Hay thật, không hề tệ như Yến Tử Kính nói, nhát kiếm này ít nhất phải 70% người ở đây không tránh được!"

"70% á? Hơi ít rồi đấy, ta thấy ít nhất phải trên 80% số người ở đây không thể tránh được nhát kiếm này của Lâm Nhất!"

Suy cho cùng, đây cũng là đại hội Danh Kiếm, những anh tài tới đây ít nhất đều nắm vững kiếm ý thông linh, chưa kể còn có vài người nắm vững kiếm ý thông thiên, tự nhiên trình độ kiếm đạo sẽ không kém.

Lâm Nhất chỉ ra một kiếm, nhưng hầu như mọi người có mặt ở đây đều nhìn ra phần nào thực lực của hắn, cho dù Lâm Nhất không thể càn quét đại Danh Kiếm, nhưng chắc chắn sẽ có một vị trí ở đây.

"Phong Tiểu Ngư, hôm đó đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi rõ nhất. Ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi cũng đừng có mà quá đáng, ta chưa bao giờ là kẻ thương hoa tiếc ngọc đâu." Lâm Nhất nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt ngưng tụ sát ý lạnh băng.

Ngông cuồng quát!

Vừa nấy mọi người trên quảng trường Thanh Nham còn đang bàn luận sôi nổi, bây giờ lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người ngạc nhiên trước lời Lâm Nhất nói.

Không ngờ hắn lại nói thẳng vào mặt Phong Tiểu Ngư trước mặt tất cả mọi người ở đại hội Danh Kiếm, người đó là tiểu công chúa nhà họ Phong. Hòn ngọc quý trên tay Phong lão gia tử, nàng ta được mọi người vây quanh nịnh nọt, rất nhiều thanh niên tài tuấn ở đây còn sinh lòng mến mộ nàng ta.

Nhưng Lâm Nhất này lại chẳng nể mặt nàng ta tí nào.

Nói xong, Lâm Nhất quay người định đi, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây thêm nữa.

Vù!!

Nhưng một bóng người đã vọt đến trước mặt hắn nhanh như tia chớp, chặn đường rồi lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi chọc mù mắt muội muội của ta, rồi định cứ thế mà đi à? Ngươi muốn đi, được thôi. Để đôi mắt của ngươi lại!"

Lâm Nhất nhìn đối phương, hắn ngộ ra, người mà hắn ta nói đến là người thị nữ áo đỏ bên cạnh Phong Tiểu Ngư.

Lâm Nhất không nhìn hắn, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trên người Phong Tiểu Ngư đang ở trên đài Phi Thiên.

Nàng ta lạnh lùng nhìn hắn, mỉm mai: "Bản tiểu thư cần ngươi nể mặt chắc? Chẳng lẽ hôm đó không phải ngươi mặt dày tới tìm ta xin thiệp mời à? Ta không cho, ngươi thẹn quá hóa giận, ra tay đánh người. Ngươi đừng tưởng ngươi đánh bại Yến Tử Kính là có gì ghê gớm lắm, ngươi tưởng quận thành Thanh Nham ta không có ai đấy à?

Nếu ngươi thật sự có liêm sỉ thì đừng chạy, càn quét đại hội Danh Kiếm của nhà họ Phong ta đi."

Những lời Phong Tiểu Ngư nói, lập tức khiến cho quần chúng nhân dân đang có mặt ở hiện trường sôi trào, nhất là các nhân tài kiệt xuất của quận thành Thanh Nham, cả đám bừng bừng lửa giận nhìn Lâm Nhất.