Trên chiến đài hung thú, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm đứng cách nhau hàng trăm mét, cả hai đều không vội ra tay. Cho dù là cuộc đối đầu của kiếm khách hay là của các võ giả
khác, người ra đòn trước và người ra đòn sau đều cần được chú trọng như nhau.
Nếu như ngươi có đủ tự tin, nền tảng đáng kinh ngạc thì ra đòn sau sẽ thích hợp hơn, bởi vì người ra đòn trước nhất định sẽ để lộ sơ hở ra trước.
Nhưng nếu như ngươi không nhìn ra sơ hở, thì người ra tay sau sẽ gặp rắc rối, đối phương sẽ chiếm được hết lợi thế.
Việc cân nhắc, lựa chọn ưu và nhược điểm để đưa ra quyết định này đòi hỏi sự sáng suốt của võ giả. Tại sao có những kiếm khách có thực lực tương đương nhau, nhưng lại luôn bại trước đối thủ, khác biệt nằm ở chính lựa chọn này. Thật trùng hợp, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm đều là những kiếm khách rất tự tin. Sự tự tin này có từ khi họ sinh ra và cũng tới từ tính cách của họ.
Cả hai đều cho rằng, đối phương ra đòn trước bản thân sẽ nhìn ra được sơ hở, không sợ bị đối phương chiếm lợi thế trước. Hai bên cứ như vậy giằng co, chớp mắt đã qua mười lăm phút. Công Tôn Viêm vô cùng ung dung điềm tĩnh, thậm chí còn khẽ mỉm cười. Gã có một đôi mắt kiếm, đủ để nhìn thấu được mọi sơ hở của đối phương. Huống hồ trong cuộc giao đấu giữa Lâm Nhất và Triệu Nham, hắn ít nhiều cũng đã để lộ ra một ít bản lĩnh.
Những người cẩn thận họ có thể nhìn ra được rất nhiều điều, đó là những sơ hở cực kỳ chí mạng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Công Tôn Viêm chắc chắn sẽ không ra tay trước, nếu không sẽ có lỗi với đôi mắt kiếm của hẳn. Vụt!
Cực kỳ đột ngột, không có bất kỳ sự báo hiệu nào, Công Tôn Viêm vừa nãy còn ung dung mỉm cười, chớp mắt đã trở nên hung ác. Gã đột nhiên bước lên phía trước một bước, chân nguyên khoáng đạt tràn vào giữa hai chân. Một bước chân này cùng với lòng bàn chân đáp xuống, bức tượng cao sừng sững phát ra tiếng vang mạnh như chuông cổ, vang vọng khắp quảng trường Thanh Nham, mà cơ thể của gã giống như dịch chuyển tức thời mà xuất hiện trước mặt Lâm Nhất .
Nhanh quát!
Mọi người âm thầm hoảng sợ, còn chưa kịp suy nghĩ gì, kiếm của gã đã đâm vào tim Lâm Nhất.
Keng!
Tiếng kim loại vỡ nứt vang lên, rõ ràng một kiếm đó đã đâm vào tim Lâm Nhất, nhưng lại có tia lửa tung bay, đợi khi kiếm quang tan ra, mọi người mới kinh ngạc nhận ra đó là tàn ảnh mà Lâm Nhất để lại, chân thân của hắn đã hơi dịch ra xa hai tấc. Tàn ảnh chồng lên nhau vào lúc kiếm quang phản chiếu ra chân thân.
Táng Hoa đã rút ra khỏi vỏ, chắn ở bên người, làm cho kiếm của Công Tôn Viêm không thể tiến thêm được một tấc.
Quá nhanh rồi!
Không ai có thể nhìn rõ được tốc độ rút kiếm hay thân pháp của hai người họ, tầm mắt và suy nghĩ của bọn họ tạm ngừng trong chốc lát. Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng này, hai người đã đánh ra chiêu tiếp theo. Lại nhìn kĩ hơn, bọn họ đã đánh tới chiêu thứ ba, mà lúc này, cảnh tượng lưu lại trong đầu lại ở chiêu thứ nhất.
Vì vậy khi bọn họ nhìn thấy kiếm của Công Tôn Viêm đâm vào tim của Lâm Nhất, vừa định kêu lên lại kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhất đã chặn đứng được một kiếm này.
Rất nhiều người lần đầu tiên được trải nghiệm chuyện này, do vậy không khỏi kinh ngạc.
Ầm!
Trên chiến đài, hai thanh kiếm lại lần nữa va chạm vào nhau, tiếng kim loại vang lên, kiếm quang đan xen, tia lửa tung bay tứ phía. Đạn Chỉ Thần Kiếm!
Lâm Nhất cùng lúc gập đầu ngón tay trái lại thành hình cung, phần giữa ngón cái đè xuống bắn ra luồng sáng rực rỡ.
Tử Diên Kiếm Quyết thúc giục, biển hoa liên tục xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, dày đặc, trùng điệp như vực thẳm.
Một lá cây một bồ đề, một bông hoa một thế giới.