“Cũng đúng.”
Những trưởng lão nhà họ Phong thấy dáng vẻ chật vật của Lâm Nhất, nghe vậy cũng bật cười.
Đây là một âm mưu công khai, ngươi có nhìn ra được manh mối gì không, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn!”
Lâm Nhất âm thầm cân nhắc, hồi lâu trong mắt hắn lóe lên sự kiên quyết. Tranh đấu với người, từ trước đến nay không có đạo lý chỉ thủ không công. Muốn giết ta cũng không đơn giản như vậy đâu!
Mắt thấy mười tên kiếm khách áo đen lại lần nữa lao tới, Lâm Nhất khẽ cau mày, phong mang trong mắt nổi lên.
Dưới tình huống mà không ai ngờ đến, hắn vỗ mạnh lòng bàn tay lên chuôi kiếm Táng Hoa, vang lên một âm thanh cực lớn.
Ẩm!
Vỏ kiếm cắm xuống mặt đất hai tấc, kiếm thế mạnh mẽ hóa thành cơn lốc quét ra, đánh lui mười kiếm khách áo đen đang lao tới, sau đó hắn đứng chắp. †ay sau lưng, lạnh nhạt nhìn một trăm kiếm khách áo đen.
“Tên này điên rồi sao?”
“Thực sự không rút kiếm ra sao?”
“Trời ơi, quá ngạo mạn rồi! Ta chưa từng nghe nói có người không cần dùng kiếm mà phá tan được kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành!”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả anh tài kiếm khách ở quảng trường Thanh Nham đều kinh ngạc kêu lên.
Đám người Triệu Nham trên Phi Thiên Đài cũng há hốc mồm miệng, nói không lên lời, ánh mắt tràn đây kinh ngạc.
“Đừng...
Trên khán đài, vẻ mặt Bạch trưởng lão căng thẳng, không tự chủ mà đứng dậy.
Lạc Hoa lạnh nhạt nói: “Ngồi xuống.”
Vẻ mặt Bạch trưởng lão do dự, cực kỳ không cam tâm mà ngồi xuống.
“Ha ha ha, cái tên này hồ đồ rồi, hắn sắp không chống nổi nữa rồi!” Trên bục khách quý Đại trưởng lão nhà họ Phong cười rộ lên, mắt lộ ra hung quang, tựa như đã nhìn thấy một trăm kiếm khách áo đen chém Lâm Nhất ra thành từng mảnh, chết không có chỗ chôn.
“Hừ!”
Phong Huyền Tử hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
Nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lo, ông ta im lặng nhìn Lâm Nhất, đối phương trong mắt ông ta đã như một người chết.
“Hì hì!”
Phong Tiểu Ngư không nhịn được mà cười toe toét, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Nhưng chính vào lúc này, trong tay Lâm Nhất không biết từ lúc nào lại có thêm một cây sáo ngọc, khi Lâm Nhất đặt sáo ngọc lên môi, mái tóc Lâm Nhất rẽ ra, không gió tự bay.
Trong khoảnh khắc đó, ngũ quan gần như hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Lâm Nhất khiến tất cả cô gái ở quảng trường đều không nhịn được mà tim đập loạn nhịp.
Thực sự quá đẹp!
Công tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai, sợ rằng cũng chỉ như vậy.
Cung, thương, giác, chủy, vũ, đạo Âm Luật, không vào cánh cửa này đều là Phạm Âm.
Một khi vào cánh cửa này, cất giọng lên chính là âm Vương Hầu.
Lâm Nhất nhắm hờ mắt lại, vào khoảnh khắc đối phương giết tới, lại đột nhiên mở ra.
Âm!
Kiếm ý cuồn cuộn khoáng đạt lúc này điên cuồng dâng trào, nháy mắt hiện ra phong mang ác liệt trước nay chưa từng có.
Âm Vương Hầu, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu, thánh khí Tử Ngọc
Thần Trúc Tiêu, tấu một khúc Trần Quang kiếm pháp. Ta hỏi, hoa mọc từ chốn nào?
Từng Tiêu Âm tựa như tiếng gầm giận dữ mà thiên tử tương lai phát ra, từng tiếng từng tiếng chói tai, chấn động chín tầng mây.
Động tác của tất cả kiếm khách áo đen bị kiếm ý bao trùm nháy mắt trở lên cứng nhắc, không kịp suy nghĩ nhiều đã bị kiếm thế vô biên bao phủ. Dưới sự chèn ép của âm Vương Hầu, cảm giác giống như thứ dân đối mặt với thiên tử.
Uy lực bao trùm, như bước chân trên băng mỏng.
Trong tâm mắt, không dám nhìn thẳng!
Keng keng keng!
Một trăm kiếm khách với khí thế hung hãn trong nháy mắt khó có thể tiếp. cận được Lâm Nhất. Dưới sự bao trùm của Tiêu Âm, chớp mắt đã phá tan được tình thế bất lợi lấy một địch trăm của Lâm Nhất.