Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4114: Sắp phá trận rồi sao?




Lâm Nhất không hề có ý định dừng tay, ánh mắt lướt qua, người trên không trung lao thẳng về phía kiếm khách áo vàng.

Người này chính là mắt trận của kiếm trận Thương Long, chém chết hoặc. làm cho đối phương bị thương nặng, kiếm trận tự nhiên sẽ được phá giải, cửa này tất nhiên cũng sẽ bị phá.

“Sắp phá trận rồi sao?”

Khí thế mạnh mẽ của Lâm Nhất, khiến trước mắt mọi người sáng lên, trong lòng bất giác bắt đầu căng thẳng.

Mười tám năm qua, chưa từng có người nào sống sót mà qua được cửa này, càng không có ai cường thế giống như Lâm Nhất. Kiếm trận Thương Long cứ như vậy mà bị hắn đánh tan, phong thái của Thất Hoa Tụ Đỉnh, khiến cho

người xem tâm huyết dâng trào.

“Thương Long Nhập Hải!”

Kiếm khách áo vàng thấy Lâm Nhất lao về phía mình, sắc mặt cũng không hoảng loạn, lập tức gầm lên.

Vụt!

Những kiếm khách rơi xuống đất nháy mắt cử động, sau đó mỗi người đứng vào vị trí, tay phải cầm kiếm đặt trước ngực, tay trái đặt trên thân kiếm thi triển thủ ấn nào đó.

“ý chí thủy sao?”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kinh ngạc, ba trăm bốn mươi ba người này toàn bộ đều có Ý chí thủy, hơn nữa trình độ còn cực cao.

Khi kiếm ý của bọn họ lan rộng ra, mặt đất giống như dao động thành một biển kiếm ý, vào khoảnh khắc thủ ấn thành hình, một hư ảnh Thương Long uy dũng từ trong hư không đáp xuống mặt biển. Trên mặt đất, trên người của từng kiếm khách tỏa ra kiếm uy Thương Long vô cùng ác liệt.

Lâm Nhất đáp xuống, trong phút chốc đã bị vùi vào trong đó, thân pháp và

tốc độ đều chịu hạn chế lớn. “Thương Long Thất Túc!”

Kiếm khách áo vàng lại gầm lên lần nữa, kiếm khách trên mặt đất bốn mươi chín người tạo thành một nhóm, mỗi nhóm tạo thành Tỉnh Tú khác nhau. Đầu Thương Long, thân Thương Long, đuôi Thương Long và bốn móng vuốt lớn của Thương Long.

Bọn họ không hợp lại mà hóa thành bảy kiếm trận, bày ra đặc điểm của từng Tỉnh Tú.

Bảy kiếm trận lao về phía Lâm Nhất. Bốn mươi chín người thành một nhóm, khi thì đuôi Thương Long quét ngang tới, khi thì thân Thương Long đối đầu với Lâm Nhất, khi thì vuốt Thương Long xé rách tới.

Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã bị bao vây trùng trùng, long uy trên người và †ầng tầng biển hoa sau lưng đều sắp bị đối phương cắt đứt.

“Kịch hay mới vừa bắt đầu thôi!”

Kiếm khách áo vàng cười tươi với Lâm Nhất, lạnh giọng hét lên: “Thương Long Chỉ Mục!”

Trong kiếm trận mà ông ta đang đứng, lập tức bắn ra hai luồng kiếm quang, giống như bắn ra từ trong mắt của Thương Long. Những nơi nó đi qua, sấm gió

gào thét, dễ dàng đâm xuyên qua từng lớp kiếm thế của Lâm Nhất.

“Thương Long Chỉ Trảo!”

“Thương Long Chỉ VI“

Ngay sau đó sáu kiếm trận khác tựa như cối xay gió không ngừng thắt chặt

tới, bọn họ muốn vây chết Lâm Nhất.


Trên Phi Thiên Đài, tên kiếm sĩ Triệu Nham thấy vẻ mặt tràn đầy hào hứng của Lâm Nhất, vừa nhìn đã đoán ra được Lâm Nhất đang làm gì rồi.

Bởi vì có nhiều lúc, trong mắt của y cũng sẽ tỏa ra quang mang như vậy, thấy cái mình thích là không nhịn được! Nhưng huynh tốt xấu gì cũng đứng đắn một chút được không hả. Đây là kiếm trận Thương Long đấy, sẽ chết người đấy.

Triệu Nham thầm cạn lời, thật không biết nên hình dung như thế nào cho phải.

“Đến đây thôi!”