Hắn chỉ mới sử dụng Thánh Linh, còn chưa thi triển Phù Vân Thập Tam Kiếm mà mấy lão giả này đã bị ánh sáng của Thánh Linh chói mù hai mắt rồi.
Đó là do phong mang của thanh kiếm này quá mức sắc bén, chân nguyên hộ thể của cảnh giới Thiên Phách căn bản không thể nào chống lại được, cũng không thể nhìn thẳng.
Vốn Lâm Nhất còn nghĩ, lấy một địch bốn ắt sẽ phải chết, nhưng hiện giờ xem ra có lẽ hắn đã nghĩ sai rồi. Nếu như sử dụng Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm sớm hơn thì có lẽ hắn đã không thê thảm như thế này rồi, suýt chút nữa không cẩn thận mà bỏ mạng.
2704 Nếu như vừa nay ep ba thanh kiếm ra khỏi cơ thể chậm hơn một chút thôi thì có lẽ hắn thực sự đã chết rồi.
Đây du sao cung là lần đầu tiên cự kiếm thanh mang thực chiến nên còn chưa thành thục, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Hơn nữa trên đời này cũng không có nếu như, nếu không giết Phong Thiên Nguyên thì có lẽ hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng Thánh Linh. Dù sao lão già này rất cay độc xảo quyệt, từ đầu đến cuối đều liên tục quấy nhiễu hắn.
Mấu chốt là Vẫn Tinh kiếm pháp của đối phương, rất khó đối phó, chỉ cần không để ý một chút thôi là đã bị nó phong cấm rồi.
Thu hồi lại suy nghĩ, Lâm Nhất nuốt Niết Bàn đan, sau đó đưa tay ngăn lại máu chảy ra từ vết thương ở tim. Vết thương do ba thanh kiếm đó tạo ra, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, máu từ lỗ thủng bị đâm xuyên qua chảy máu không ngừng.
Kiếm ý còn sót lại càng không ngừng tấn công vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
Mấy đốt xương sườn trực tiếp bị nghiền thành bột, chỉ cần hơi cử động một chút thôi đã đau đớn muốn chết, khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.
Âm!
Sau khi Lâm Nhất đóng lại miệng vết thương xong, bèn vận chuyển chân nguyên, đẩy hết kiếm ý mà mấy lão giả tóc trắng để lại trong cơ thể ra ngoài. Kiếm khí dính máu tươi, bay ra từ trong lỗ chân lông, đến tận lúc này mọi người mới như vừa tỉnh khỏi mộng.
Hít!
Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch đã có huyết sắc, vết thương xem như đã hoàn toàn ổn định. Niết Bàn đan bắt đầu phát huy tác dụng, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khôi phục vết thương trên người về nguyên dạng.
Nhung nguoi tren quang truong Thanh Nham đen luc nay moi nhu vừa tỉnh khỏi mộng.
"Vừa rồi là gì vậy?"
“Chói mắt quá, không thể nhìn rõ được gì cả ... "
“Ha ha, ngươi còn dám nhìn sao?"
Những tiếng xì xào không ngừng vang lên, ánh mắt của họ đổ dồn về phía trung tâm của quảng trường Thanh Nham nay đã thành kiếm chủng, trong lòng vẫn khó nén được rung động.
Trên Phi Thiên Đài, Công Tôn Viêm kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn giọng nói: "Đó là Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm!”
Phù Vân Thập Tam Kiếm rất có danh tiếng ở vùng Đông Hoang, có thể nói là hiển hách một thời, đã từng có người dùng Phù Vân Thập Tam Kiếm để san bằng các cao thủ đồng bối ở Đông Hoang.
Rất nhiều người mến mộ thanh danh mà đến Thánh Kiếm Phong, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được nhiều, không ai có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó.
Công Tôn Viêm hiểu biết sâu rộng, thoáng thất thần, rất nhanh đã nhớ ra lai lịch của cự kiếm thanh mang. Các đệ tử nhà họ Phong khác ở trên đài ai nấy đều như mất cha mất mẹ, mặt xám như tro tàn, hai mắt vô thần, hoàn toàn nói không nên lời.
Hôm nay, đả kích nhường này đối với họ mà nói thực sự quá nặng nề.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, không chỉ phủ viện nhà họ Phong, mà còn có những cường giả ở đằng xa đang âm thầm quan sát.
"Đã qua ba cửa, ta có thể lấy Kiếm Thiên Lôi đi được rồi đúng không!"
Lâm Nhất hít thở sâu, nhìn Phong Huyền Tử ở trên đài, lời nói cũng không khách khí là bao. Đã đến nước này rồi, xem như hắn và Phong Huyền Tử đã hoàn toàn trở mặt, thậm chí trong lòng hắn cũng đã dự tính được khả năng xấu nhất.
"Không thể đưa, đưa rồi thì nhà họ Phong coi như tiêu đời."
"Kiếm Thiên Lôi đã ở nhà họ Phong chúng ta mười tám năm rồi ... Đây chính là bảng hiệu của chúng ta, mất bảng hiệu rồi thì căn cơ cũng sẽ bị hủy luôn."
“Lâu chủ, hãy suy nghĩ lại đi!"
Giọng nói của đám trưởng lão nhà họ Phong khàn đặc, lảm nhảm không ngừng, bọn họ không dám nói quá to, nhưng mọi người có mặt ở đây đều đã nghe rất rõ ràng.
Mặc dù hành vi này rất trơ trẽn, nhưng đa số bọn họ vẫn có thể hiểu được, đổi là là bọn họ ở vị trí nhà họ Phong, cũng chưa chắc đã thực sự bằng lòng giao Kiếm Thiên Lôi ra.
Nhưng dù thế nào thì đây là quy tắc do Tàng Kiếm sơn trang lập lên, không phải thứ mà một nhà họ Phong có thể làm chủ được.
"Không đến lượt ông ta."
Dưới chiếc mũ trùm lụa trắng, giọng nói của Lạc Hoa hiếm khi lộ ra sự dao động trong cảm xúc.
Chỉ là sự dao động này khiến cho Bạch trưởng lão có phần không rét mà run, Lạc công tử vẫn luôn im lặng, nhưng không biết từ lúc nào đã trở lên tức giận như vậy, thậm chí còn không kiềm chế được sát ý của mình.
Tất cả mọi người đều đang đợi Phong Huyền Tử ra quyết định, người nhà họ Phong đang đợi, thế gia đến từ Hoang Cổ Vực đang đợi, cường giả nghe tin mà tới đang lẩn trốn trong bóng tối đang đợi.